Loan Đơn vừa nói vừa khẽ kéo trễ ngoại y mình xuống, đôi vai trần từ từ lộ ra. Ánh đèn chập chờn càng lên nổi bật làn da trắng nõn của người thiếu nữ.
– Được thôi, ta hãy cùng nàng giao đấu. Nhưng điều kiện thế nào?
Giọng của Ngụy Minh đã trở nên gấp gáp hơn lúc mới vào thạch thất, vẫn cái cách nói dịu dàng như rót mật vào tai – Loan Đơn hé một nụ cười ru hồn:
– Nếu tướng quân thắng thì tiện thiếp nào dám có điều kiện – thân phận thiếp từ đây do tướng quân toàn quyền định đoạt. Nếu tiện thiếp may mắn được tướng quân nhượng cho nửa chiêu, tiện thiếp chỉ mong Ngụy quốc cho ký hoà ước cùng tiểu Tống, nguyện hứa từ nay không bao giờ xâm phạm bờ cõi.
Gã vừa nói vừa từ từ lột bỏ ngoại y của Loan Đơn. Chiếc yếm hồng mỏng tang không đủ che hết cặp tuyết lê căng tròn của nàng, mà còn tạo thêm sức quyến rũ mời gọi cho Ngụy Minh, Loan Đơn thì mãi im lặng.
Gã nhìn thân thể của Loan Đơn, mà trong bụng nôn nao một thứ cảm giác thật khó tả khi thấy những đường cong cơ thể người thiếu nữ đập vào mắt mình. Ngụy Minh cởi nốt chiếc yếm trên người Loan Đơn, đôi vú trắng nõn chọc thẳng vào mắt gã như chọc tức: Hãy bóp đi! Hãy vò xéo đi! Sao cho tuôn sữa ra thì thôi! Đúng là một hấp lực lạ thường, đứng trước nó nhiều gã đàn ông thật khó kiềm chế được đôi bàn tay lắm tật của họ, nhị công tử nước Ngụy cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Loan Đơn vẫn đứng nhìn gã, đôi mắt ướt át của nàng như ngây thơ, thuần khiết và khuất phục trước gã. Chính ánh mắt đó càng khiến Ngụy Minh thêm phấn khích, cái vẻ được tự tôn của một chủ nhân trước một nô nữ trung thành biết hầu hạ.