Từ đó, Linh sử dụng khả năng nhìn xuyên mọi vật của mình cho các bài kiểm tra. Linh chẳng biết tại sao mình lại có được khả năng đó, chỉ đoán là sau vụ tai nạn thì có thôi. Trên phương diện vật lý, ta nhìn được một vật là do vật đó phản xạ lại ánh sáng về mắt ta. Khi bị chắn lại, các tia phản xạ đó không đi được đến mắt nên ta không nhìn thấy được vật đó. Ví dụ ta nhìn qua một tờ giấy bóng đỏ thì mọi vật đều màu đỏ vì các tia màu khác bị tờ giấy chặn lại, chỉ cho tia màu đỏ đi qua. Thực tế là dù bị chắn bằng vật gì, tờ giấy, mảnh vải hay bức tường, vẫn có tia sáng len qua được (bằng khúc xạ, phản xạ, v.v giữa các nguyên tử, phân tử của chất) nhưng mắt thường không thể nhìn thấy những tia này. Vụ tai nạn có thể đã biến đổi cấu trúc của mắt Linh khiến nó trở nên cực nhạy và có thể nhìn thấy được những tia này nếu tập trung cao độ. Linh chẳng cần biết đến bản chất vật lý cũng như hoá học của khả năng của mình mà chỉ cần dùng nó cho các bài kiểm tra thôi. Bản thân cũng là một đứa trẻ thông minh nên Linh dễ dàng đứng trong mấy đứa học giỏi nhất lớp qua mấy năm học liền. Tuy nhiên vì phải sử dụng khả năng đặc biệt mới được như thế nên Linh không hé môi nói với ai bí mật của mình, kể cả những đứa bạn thân nhất. Vả lại đến năm lớp 10, Linh còn phát hiện ra năng lực siêu nhiên của mình còn có thể được dùng vào những mục đích « mờ ám » hơn nhiều so với việc quay bài trong giờ kiểm tra.