Những món ăn ngon lành được bày lên bàn, tôi gắp cho Mai rồi chỉ dẫn cách ăn như thế nào là ngon lành nhất, Mai vừa chăm chú nghe nhưng sau đó thì làm những cái thường ngược lại. Tôi thấy lạ liền bảo
– Anh đã bảo em làm thế rồi sao em còn làm ngược lại thế?
– Em thích thế, thích những cái ngược đời, bản chất của em là thế mà, sao có chiều được em không vậy
– Em nói thế thì anh cũng chịu không còn gì để mà nói với em nữa rồi ngang bướng đến thế là cùng.
Khẽ mỉm cười Mai lại cúi xuống mà làm những gì mình thích, trông cái kiểu bướng bỉnh của Mai tôi càng cảm thấy thích Mai hơn. Cuối cùng thì cũng xong bữa ăn. Hai chúng tôi lại đi chơi. Mai bây giờ đã ôm sát vào tôi mà hỏi
– Bây giờ chúng ta đi đâu thế anh, em cảm thấy mệt rồi đây này
– Ừa mệt thì chúng ta về nhà được chưa, về nhà nghỉ cho đỡ mệt.
– Về nhưng mà anh phải để cho em ở ngoài cổng đi vào đấy nhé, vào cùng anh em sợ mọi người dị nghị bàn tán lắm
– Ừa thì cứ để cho họ bàn tán đã làm sao đâu nào, chẳng chết ai,
Mai khẽ cười mà nói
– Anh không chết nhưng mà em chết, anh mà không dừng xe thì em cũng nhảy xuống đó nghe chưa
– Được rồi, sao mà em cứ phải doạ anh như thế đấy nhỉ, chúng ta đi nghỉ
Tôi nói như vậy rồi phóng xe đưa Mai đến một nhà nghỉ khá gần nhà của tôi nhưng mọi người ít ai để ý đến. Mai thấy ngạc nhiên liền hỏi
– Sao không về nhà mà lại vào đây làm gì vậy hả anh,? Anh nhớ là em còn phải đi làm nữa nhé
– Thì mai ở đây đi cũng đã làm sao đâu nào
– Nhưng mà em không mang quần áo, hơn nữa thẻ em không cầm đi, làm sao mà có thế vào được công ty cơ chứ
– Thì sáng mai về nhà lấy được chưa, cái chuyện đó em không phải lo.