– Ừa thế tao không làm phiền mày nữa, khi nào nhớ đến cửa hàng của tao chơi nha.
Tôi chào thằng bạn rồi ra gọi Ngọc bảo vào. Ngọc thấy tôi đã phóng xe ra chỗ mình thì ngạc nhiên hỏi
– Anh à, anh trả hộ tiền em à, xe đi tốt thật đấy nhưng giá bao nhiêu vậy
– Thằng bạn anh nó kỉ niệm cho em đó, giờ nó phải đi đánh hàng rồi, chúng ta về
– Thoi làm người làm thế sao được, anh cứ để em đến trả tiền cho anh ấy, nhận xe về không thế này ngại bỏ xừ
– Ơ anh đã bảo mà không nghe, thôi khi nào đi chơi với anh ấy là được thôi, gớm có mỗi cái xe mà cũng làm quan trọng lắm không bằng, thôi đi về
– Mà này em thấy cái xe có được, không, nó bảo xe cũng xịn lắm đấy.
– Đi cũng được anh ạ, bon ra phết đấy
– Chuyện, mắt anh nhìn là hơi bị chuẩn mà, nào đi về.
Thấy tôi nói như vậy thì Ngọc cũng không còn áy náy nữa mà đạp xe về nhà. Về đến nhà thì Ngọc lên nhà trên đưa cho tôi tờ 500 mà bảo
– Thôi anh đã mua xe cho em rồi thì em cảm ơn, anh cầm lấy tiền đi anh!
– Cứ cầm lấy đi em, cầm lấy mà chi tiêu, coi như anh cho đứa em gái mà, có gì đâu, có 500 chứ có nhiều nhặn gì, thôi thì cứ như anh cho e vay tạm, khi nào có trả anh cũng được.
Tôi nhìn đồng hộ cũng muộn, kiểu này chưa chắc đã thịt được em Ngọc này ngay thôi thì để đến mấy hôm nữa cũng chẳng muộn gì, Khẽ gọi điện cho anh Thế có nhà hàng ăn uống.