Nhìn ánh mắt của Ngọc tôi biết Ngọc nói thật chứ không phải nói những lời khách sao nhưng tôi mỉm cười mà nói
– Này nhóc, anh coi nhóc như em gái của anh thôi mà, thôi cầm lấy đi, có gì mà ngại đâu, nhóc mà không nhận là anh không cho thuê nhà nữa đâu đấy
– Cái anh này làm khó em hoài, đã thế em lấy luôn. \ không bao giờ trả anh nữa, cho anh chết
Nghe cái giọng đanh đá của Ngọc tôi phát buồn cười nhưng cũng đưa cho Ngọc 500 để Ngọc mua cái xe mới mà đi học.
Tôi tin chắc với món qùa như thế này thì Ngọc cũng khó lòng mà từ chối được, không khéo tôi còn được một món quà rất chi là hay ho nữa. Khẽ mỉm cười tôi bảo Ngọc
– Thôi hay là em với anh đi mua luôn đi, cứ như thế này thì lấy đâu ra xe mà đi học, trường em cũng cách xa đây lắm còn gì nữa
– Không cần đâu anh ạ, em mượn xe của chị Chi hoặc chị Thủy đi cũng được mà, làm phiền anh như thế em ngại lắm,
– Có gì mà phiền cơ chứ, giúp nhau là chính mà em, nào chúng ta đi, anh chỉ đưa em đi mua thôi mà có phải mua hộ em đâu cơ chứ, mua xe xong thì em cũng đạp về chứ chẳng lẽ em vác xe anh đèo hả
Nghe những lời lẽ miêu tả của tôi thì Ngọc cũng buồn cười mà gật đầu. Khẽ ngồi lên trên cái SH nhưng Ngọc vẫn giữ một khoảng cách đối với tôi chứ không phải ngồi như Chi hay Thủy. Tôi thấy Ngọc cũng đúng là một cô gái khó chơi đây. Khẽ phóng xe nhưng tôi bất thần phanh gấp một cái xem Ngọc phản ứng ra làm sao. Do không thế nào chịu được quán tính lên Ngọc khẽ trượt dài mà sát vào người tôi