Thủy chỉ khẽ cười nép bên tôi rồi chúng tôi cùng đi câu. Thủy ngạc nhiên khi thấy tôi quen nhiều như vậy thì cũng hỏi
– Sao em thấy chỗ nào anh cũng quen hết là thế nào nhỉ, công nhận quan hệ rộng nhiều thế không biết
– Thì đi chơi nhiều thì quen biết thôi mà có gì đâu em, chúng ta câu thử biết đâu lại được con cá to, tối về cho hai chị em em ăn tiếp nhỉ
– Đúng là đếm cua trong lỗ, chưa câu được cái con nào mà đã nghĩ đến chuyện mang cá về nấu rồi.
– KHông mang thì sao, anh không biết bọn người khác thì nó câu như thế nào nhưng với anh, mồi mà chủ quán đưa cho, thả xuống cắn ngay lập tức, mà hầu hết toàn là cá to thôi, rồi em sẽ biết ngay mà
– Thế hoá ra anh là khách víp à mà có thể được như vậy
– KHông víp thì sao, thậm chí còn hơn cả Víp nữa đấy chứ đừng đùa, nào chúng ta đi câu nào
Tôi vác cần ra ao còn Thủy thì cũng vác theo cái xô đi theo. Thả mồi xuống đợi khoảng mươi phút thì cũng có cá cắn, những con bé bé tôi không cần giật Thủy thấy lạ hỏi
– Sao cá cắn mà anh không giật vậy, mất m, ồi rồi kìa
– Thì mấy con bé bé như thế giật làm gì, đợi một con to to giật nó mới xướng chứ, nhỉ, nào, thả phao sâu xuống tí nữa, hình như ao này có cá chim trắng thì phải . Kiểu này tối thế nào cũng có một bữa tối ngon lành đây mà
– Gớm chưa câu được con nào mà đã nói là được cá ăn rồi sao, đúng chỉ là tính cua trong lỗ là giỏi thôi.
– Em hơi nhầm đó anh là một người chuyên câu cá đấy, đừng nhầm.