Cô gái quê Ninh Bình này tâm sự: “Lúc mới vào làm, bà chủ rất ưu ái và thường gọi điện mỗi khi có khách yêu cầu. Phần lớn bọn em là các cô gái thôn quê ra thành phố làm việc. Có không ít người phải đi làm nghề này vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, kinh tế thiếu thốn”.
Hằng bảo, cùng “cơ sở” với em có không ít người đã có con nhỏ, có chồng nghiện ngập hoặc gia đình nghèo túng. Phần lớn tiền làm được đều gửi về cho người thân, gia đình. “Chủ nắm bắt được điều này nên đã tạo điều kiện cho bọn em vay thêm tiền với lãi suất khác nhau, vay nhiều thì lãi suất nhỏ hơn”, Hằng tiết lộ.
Song, đến khi các cô gái “dịch vụ” nhận ra trò cho vay nặng lãi của chủ thì đã muộn, bởi khi họ muốn bỏ nghề hoặc tạm dừng công việc “gái gọi” đang làm, chủ sẽ đưa số tiền cả gốc lẫn lãi “khủng” ra để bắt ép, thậm chí dọa dẫm họ tiếp tục hành nghề.
Có một chị quê ở Hà Tĩnh làm cùng em, do gia đình bắt về quê nên chị đó có ý định từ bỏ nghề. Khi gặp bà chủ thì số tiền nợ mà chị đó phải trả cả gốc, lãi là 25 triệu đồng. Do chưa đủ tiền trả nên chị đó phải tiếp tục làm để trả hết nợ”.
Ngoài những nguyên nhân trên, điều khiến các cô gái “chân dài” này vẫn còn “lưu luyến” với nghề “dịch vụ” lại xuất phát từ bản thân của mỗi người. Cô gái tên An cho biết: “Mới đầu em vào nghề thì thu nhập chủ yếu từ tiền bo của khách sau mỗi lần đi tiếp bia, rượu. Có một số chị đi trước em còn “đi khách” cho nên thu nhập cao hơn. Em thấy đi làm có vài tiếng buổi tối mà số tiền kiếm được cũng khá nên tiếp tục làm”. Chân dài này cũng thừa nhận: “Muốn có thêm thu nhập thì phải “đi khách”, còn chỉ đi làm tiếp viên thì tiền kiếm được ít hơn”.