Sau cái lần bị lừa tình ấy, Dung hận kẻ đã cướp đi đời con gái của mình nên quay trở về Mỹ Tho, vào làm tiếp viên quán bia ôm. Dung kể: “Gia đình không hay biết gì, mà chỉ biết em đi làm nhà hàng gì đó, khuya về nhà lảo đảo say khướt”.
Cái nhà hàng bia ôm này cũng chính là điểm đầu cho quãng đường trượt dài của cô gái Mỹ Tho. Vì làm ở đây, cô đã phải đi tập trung phục hồi nhân phẩm trong một năm. Thời gian đó đối với Dung dài như thế kỷ, tưởng như không chấm dứt. Cô kể lại quãng thời gian đó: “Nhiều lúc nghĩ lại mình dại dột, thiếu suy nghĩ mà làm khổ cả gia đình anh ạ, cả năm trời gia đình thăm nuôi. Ba thì im lặng không nói gì, má cứ khóc hoài vì con gái đầu lòng sa chân lỡ vận. Mọi hy vọng gia đình đặt lên em, vậy mà làm má thất vọng ê chề”.
18 tuổi, Dung rời trại phục hồi nhân phẩm rồi lặng lẽ bỏ nhà lên TP HCM kiếm sống. Bản thân cô gái cũng xác định cần “phục hồi” lại cuộc đời mình, sống bằng lao động, sức lực chân chính. Dung xin việc ở một xưởng in ở quận 6, TP HCM. Nhưng lại một lần nữa cô gái rơi vào bẫy tình. Lần này, kẻ sở khanh không chỉ lấy đi tình cảm của cô gái mà còn cuỗm sạch khoản tiền ít ỏi Dung dành dụm không dám ăn, không dám mặc để gửi về gia đình. Cú sốc quá nặng cùng với cảnh quẫn bách vì không có tiền, Dung tìm đến quán massage gửi thân qua ngày.