Ở chốn massage, vài đồng tiền bo của khách sau mỗi ca thư giãn không giúp Ngọc dư dả nhiều để gửi về gia đình bởi hàng loạt các khoản phí phải đóng cho quản lý, cho chủ rồi thi thoảng cả phí “trị an” nộp cho đám đầu gấu đầu mèo mỗi đêm hôm. Ngọc trần tình: “Thật ra cũng có cách có được tiền nhanh, nhưng nói thật là em không muốn đi khách. Chả hiểu sao tính em nó thế”. Được sự giới thiệu của một người bạn, Ngọc chuyển nghiệp từ đấm bóp sang nơi có ánh đèn màu nhấp nháy, tiếng nhạc sôi động và “sàn diễn” là chiếc bàn đặt giữa phòng hát này.
Chuyện vào nghề vũ nữ thoát y của Thùy Dung – cô gái 23 tuổi nhưng đã tỏ ra khá dày dạn trong nghề – không quá khác với Thúy Ngọc là mấy, vẫn là nhà nghèo, thất học và sa chân vào chốn đèn màu. Nhưng câu chuyện của Dung có nhiều gập ghềnh, quanh co hơn.
Dung quê ở Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang, lớn lên trong gia đình 4 anh em, Dung là con đầu và thất học từ năm lớp 3. Tin nhắn cô nhắn cho khách vẫn đầy rẫy lỗi chính tả sơ đẳng. Bỏ học, Dung bươn trải bán trà đá ở bến xe TP Mỹ Tho kiếm tiền phụ giúp gia đình. Quyết định cho Dung rời quê để đi làm ăn xa được gia đình đưa ra khi cô gái tròn 14 tuổi.
Dung kể: “Má cho em xuống Vũng Tàu phụ buôn bán cà phê cho một người quen. Vì thấy em xinh xắn, nên bà chủ cũng trả tiền kha khá cho ba mẹ trước một năm. Khách vào quán càng đông, nhiều thằng nó đeo em như sam. Cái tuổi quá nhỏ để em nhận thức được đâu là những kẻ lừa dối, ăn chơi qua đường. Em mất đời con gái cho một kẻ như thế sau khi ngấm những lời dụ dỗ như mật ngọt rót vào tai”.