…Có lẽ trời không phụ trái tim bao dung yêu thương hết mọi người của tôi. Cho nên đùng một cái bà xã tôi cùng với bà Boss có việc phải bay đi NewYork một tuần lễ. Khi đi còn dặn dò ở nhà coi chừng đứa con gái và an ủi cô em út dùm vì cô ta đang buồn. Tôi gật đầu lia lịa, mà lòng cảm thấy phơi phới. Ngày đầu tiên tan sở là tôi dọt ngay về nhà tắm rửa thật sạch sẽ rồi ăn tối cùng cô em vợ. Tôi cố gắng mở tối đa cái ” Hoa miệng ” để tán tỉnh cô em vợ. Tối đến con gái tôi chui vào phòng của nó học bài, thì chỉ còn lại có tôi và cô em vợ ngồi ngoài phòng khách xem ti vi nói chuyện lai rai. Lúc đó tôi phải lấy cái gối đệm lưng vắt ngang đùi để che dấu cái “cù lẳng” đang nhúc nhích độn cái quần lên thành một đống. Không cứng ngắc sao được khi mà cô em vợ tôi mặc cái áo thun sát nách rộng cổ. Bên trong lại chẳng có ” áo giáp” làm hai cái núm tròn tròn in hằn lên lớp vải thun. Lâu lâu khom xuống là để lộ cả một toà thiên nhiên trắng phau. Giá lúc đó mà con gái tôi không có nhà, thì chắc là tôi ăn thua đủ, tới đâu thì tới lắm. Rồi đồng hồ cũng điểm 10 tiếng mà tôi chẳng được sơ múi gì ráo. Cô em vợ tôi vươn vai che miệng ngáp. Trời ơi! hai cái nách trắng ngần, láng o không có một sợi lông làm tôi nuốt nước miếng ừng ực.
– Em đi ngủ đây, buồn ngủ rồi. Good night anh Hai
– Ờ. Dì đi ngủ đi. Anh coi ti vi thêm chút xíu rồi mới đi ngủ .
Nhìn hai cái mông tròn ủm của cô em vợ lúc lắc đi vô phòng, làm tôi chịu hết thấu liền móc vội cái của nợ ra sục xối xả cho đỡ tức giái. Rồi với tay tắt cái tivi chui vô phòng của mình thực hiện nốt phần còn lại…