Họ cứ khoan khoái nằm nghỉ ngơi như vậy. Một lúc sau thì cái dương vật mềm oặt của cậu bé tự động tuột ra khỏi âm đạo của Hà Anh, rơi tạch một cái xuống bụng cậu ta, do không còn cái dương vật của cậu bé như cái nút đậy, thứ chất lỏng nhờn nhờn trắng đục bắt đầu chậm chạp nhểu ra từ âm đạo của Hà Anh xuống dây bê bết lên đám lông đen mềm ở mu cậu bé. Cảm thấy cảm giác nhớp nháp quá, nên Hà Anh chống tay nhỏm người ngồi dậy. Cô quay đầu nhìn cậu bé mỉm cười hỏi: – Sao…mệt không em…còn đủ sức về không để chị đưa về.Cậu bé chống tay nhỏm dậy nhìn Hà Anh gật đầu vẻ ngượng nghịu: – Có…em cũng thấy hơi mệt…còn mệt hơn là đá bóng nữa, đá xong một trận em cũng không thấy người mệt như thế này.Ngồi sang cạnh giường, với tay rút mấy cái khăn giấu nhỏ để lau chỗ dưới bụng, Hà Anh tủm tỉm nhìn cậu bé cười:- Em mệt là phải thôi… ba cái còn gì…thế là khoẻ lắm rồi đấy.Cậu bé cũng bật cười vẻ sung sướng. Sau đó Hà Anh và cậu bé đi tắm rửa rồi cậu bé ra về còn Hà Anh cũng đi đón con. Hôm thứ hai đến chỗ làm, buổi trưa Loan kéo Hà Anh đi ăn, trong bữa ăn, cô ta nháy mắt hỏi Hà Anh với giọng tinh nghịch:- Thế nào, thằng Thắng nó làm ăn ra sao?Hà Anh đỏ mặt cười không dấu nổi vẻ sung sướng, cô lén nhìn chung quanh rồi lườm bạn thì thào:- Đồ quỷ, hỏi gì mà to thế, nhỡ ai nghe thấy thì sao.Loan cười: – Nghe thấy thì cũng đâu có hiểu gì mà cậu sợ.