Không thể chịu nổi ánh mắt của chồng, Hà Anh lật úp tấm ảnh để ở bàn đầu giường xuống, còn bức ảnh treo tường thì đành để vậy. Đúng 3h, cậu bé đến. Nhà của vợ chồng Hà Anh nằm trong một khu yên tĩnh, toàn các biệt thự, nhà mới xây, đó là một khu quy hoạch của Thành phố tận trên Cầu Giấy. Đường phố ở đây yên tĩnh, nhà nào biết nhà nấy,. hầu như chẳng ai biết ai cả nên Hà Anh cũng không ngại lắm chuyện mọi người chung quanh nhìn thấy cậu bé nọ đến đây cả. Cậu bé trầm trồ khi đi vào trong nhà Hà Anh, cậu cứ tấm tắc khen là nhà thiết kế đẹp quá, bản thân cậu cũng học kiến trúc nên cậu biết. Đã dự định trước nên Hà Anh không bảo cậu bé ngồi ở phòng khách tầng 1 mà đưa thẳng cậu lên tầng 2, là phòng sinh hoạt và phòng ngủ của vợ chồng Hà Anh. Dè dặt ngồi xuống bộ ghế salong rộng rãi, cậu bé nhìn quanh và hỏi Hà Anh là không có ai khác ngoài cô ở nhà à. Hà Anh gật đầu bảo là chồng cô đi công tác nước ngoài, chắc Loan cũng nói với cậu ta rồi, còn đứa con nhỏ thì cô gửi bên nhà ông bà nội của nó.
Lúc đi ra tủ lạnh rót nước, Hà Anh biết cậu bé đang nhìn chằm chằm vào người mình. Cô đang mặc chiếc váy ở nhà bằng vải mỏng dài xuống ngang đùi và chỉ có hai dây mảnh mai khoe trọn vẹn bờ vai mềm mại trắng trẻo của cô, và bộ ngực căng đầy không cần có áo lót đỡ vẫn vươn ra một cách kiêu hãnh, chiếc váy lại may rất vừa vặn với cơ thể cô nên khoe rất rõ cái eo nhỏ nhắn mảnh mai của cô, bộ mông tròn căng đầy sức sống và cặp đùi thon dài gợi cảm. Tự nhiên, Hà Anh đỏ hồng mặt lên vì ngượng. Đưa cốc nước mát cho cậu bé, Hà Anh ngồi xuống phía đối diện cậu bé, ý tứ kéo thẳng mép váy xuống và khép hai đùi lại cho khỏi hớ hênh trước mặt cậu bé. Xấu hổ quá, Hà Anh chẳng biết nói thế nào với cậu bé trong trắng ngây thơ đang ngồi trước mặt cô cả. Cậu bé cũng lúng túng, cậu ta cứ nhấp nhấp từng ngụm nước, mặt đỏ lên, hầu như không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Anh. Hai người cứ lúng túng như vậy hồi lâu, chẳng nhẽ cứ ngồi thế mãi, đằng nào thì cũng đã hẹn cậu bé đến rồi, Hà Anh đành lấy hết can đảm nói với cậu bé bằng giọng gần như lạc hẳn đi, chứ không phải là giọng của cô nữa:- Thôi…em đi tắm đi…phòng tắm ở trong kia kìa.Cậu bé đứng dậy, ngập ngừng rồi hỏi Hà Anh với giọng lí nhí:- Thế chị…có tắm không. Hà Anh lắc đầu, mặt ửng đỏ: – Không…chị vừa tắm lúc nãy rồi… Trong lúc cậu bé vào phòng tắm, Hà Anh đi đóng mấy cánh cửa sổ của phòng ngủ lại, tay cô không hiểu sao cứ run bắn lên, cửa đã đóng hết nhưng ánh sáng ban ngày vẫn lọt vào làm căn phòng sáng mờ mờ, nhìn vẫn khá rõ mặt nhau.