Minh cảm thấy vui hơn khi đề cập đến Diễm. Hắn nửa đùa nửa thật nói với Đạt:
– Con Diễm nó nghiêm thật, chớ nó mà dễ chắc cũng bị mày…”dứt’ rồi.
Đạt dẩy nẩy lên như mình là kẻ đàng hoàng nhất trên đời:
-Ê…đừng nói bậy mầy. Bà Vân mà nghe được thì là phiền lắm.
Minh nói khích Đạt:
-Nếu mày hỏng có ý đồ gì bậy bạ thì mày gài con Diễm cho tao đi. Tao mà cua dính con Diễm cho thằng khốn nạn đó sáng mắt lên tao mới vừa lòng:
-Thì đó, vợ chồng tao lúc nào cũng “Welcome” mầy, còn dính hay không là tùy ở khả năng mồm mép của mầy.
-Mầy đừng có lo. Mồm mép tao của dân bán bảo hiểm như tao hỏng đến nỗi dỡ đâu.
-Cứ tự nhiên. Vừa nói Đạt vừa móc tiền thảy lên bàn rồi khều Minh ra về.
Diễm đã no nhưng vẫn còn ngồi lại bàn ăn, nàng giả bộ cắm cúi ăn để lắng tai nghe. Đạt như vô tình, nói tiếp với vợ:
-Cái thằng Mạnh coi vậy mà hỏng được. Tưởng nó hiền lành. Dè đâu, trong sở có con thư ký mới vô làm là nó đớp liền. Tối nào hai đứa nó cũng đưa nhau đi ăn, đi nhảy hết.
Vân thật thà hỏi:
-Sao anh biết ?
-Mấy thằng bạn anh thấy. Tụi nó hẹn hò nhau mỗi đêm mà.
-Hèn chi cả tháng nay mất xác luôn. Hỏng thấy ghé như lúc trước nữa.
Diễm ngồi đó mà lòng đau như xé. Từ cái hôm Mạnh phá trinh nàng xong là biến mất luôn. Lúc đầu, nàng nghĩ là Mạnh còn hối hận, chưa dám đến gặp nàng, Diễm chờ đợi., mong nhớ đến điên người, nhưng vẫn nhất quyết không thèm gọi Mạnh. Diễm có cảm tưởng là ai cũng hiểu sự thèm khát, nứng lồn của nàng quá cỡ rồi. Giờ hiểu ra thì Mạnh đang đeo đuổi theo hình bóng một cô gái khác. Nàng tức giận điên lên được. Cái thứ đàn ông khốn nạn, mất dạy, đeo đuổi, chìu chuộng nàng cho đã rồi tuột quần, đút con cặc thúi vào lồn con nhỏ xong rồi trốn mất biệt. Phải chi hai đứa làm tình với nhau vài ba tháng, chán chê rồi bỏ đi thì cũngđược. Đằng này, hắn chỉ thọc cho lủng cái màng trinh của nàng xong là nó “chẩu” luôn. Chẳng màng gì đến chuyện nàng bị vết thương kéo da non, ngứa ngáy tối ngày nứng điên nứng khùng cũng vì hắn. Diễm thề sẽ làm bất cứ cái gì, trước là để trả thù Mạnh, sau là để… cho lồn đỡ ngứa. Khi Đạt dàn cảnh, mời Minh đến nhà dùng cơm thì Vân có vẻ vui ra mặt. Đạt nói nhỏ với vợ. Chàng muốn làm mai Minh cho Diễm. Thấy Minh có vẻ lịch sự, ăn nói hoạt bát, thì Vân cũng rất vừa lòng. Mà thật ra thì Vân cũng muốn Diễm có nơi có chốn đàng hoàng cho nàng yên tâm. Cha mẹ mất sớm, chỉ có hai chị em đùm bọc lẫn nhau. Dù không nói ra, nhưng Vân rất thương Diễm. Lúc nào nàng cũng mong cho cô em mình được may mắn và hạnh phúc. Cả tháng nay, từ hôm ở bệnh viện về, Vân để ý thấy Diễm thay đổi rất rõ. Diễm trở nên ít nói, ít cười. Suốt ngày nàng cứ ở trong phòng như cố tình xa lánh mọi người. Vân đâm nghi, nàng thấy hai vú Diễm căng to ra, mông nở nang tròn trịa hơn, hay suy tư, thẩn thờ thì Vân biết ngay là con nhỏ này đã nếm thử qua cái mùi…cặc lõ rồi. Dù gì thì Vân cũng đã qua cái thời kỳ đó. Cái thời kỳ nằm bang càng trên xe cho Dượng Chín cong lưng tha hồ nắc, xong rồi xé lấy giấy báo chùi…Người nàng cũng nở nang y hệt như Diễm bây giờ. Vân biết, nếu không có chồng, chắc có ngày Diễm sẽ chết vì…đứt dây nứng…