…Tôi cứ tưởng là xỏ được mũi lão, khi dụ được lão ta làm đám cưới, rồi rước tôi sang đây để hưởng thụ vật chất sung sướng. Nhưng nào ngờ vừa sang Úc được vài tuần là lão đã bắt tôi phải ngồi trên bàn máy may hơn 14 tiếng mỗi ngày. Đã vậy về mặt sinh lý lại không được thoả mãn lắm. Nói tôi xui vì bị lão già gạt gẫm. Nhưng thực ra tôi may mắn thì đúng hơn. Bởi vì tôi chỉ chịu hầu lão ta có mấy tháng thì lão bị tai nạn xe hơi chết không kịp ngáp, trên đường về nhà, sau khi giao hàng may cho chủ xong. Thế là bỗng dưng tôi được thừa hưởng khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của lão ta gần năm trăm ngàn. Tuy nhiên theo người ta nói nếu như lão già không keo kiệt đóng tiền bảo hiểm quá ít, không biết chừng tôi có đến cả mấy triệu bạc. Điều này cứ làm cho tôi thắc mắc và tiếc rẻ…
…Đã hơn hai tháng nay kể từ khi lão chết, tôi vẫn loay hoay chưa biết phải sống như thế nào. Cái check bồi thường của hãng bảo hiểm tôi mang đi mua vàng bằng hết vì giống như quan niệm của má tôi hay những người ở Việt Nam. Thì chỉ có giữ vàng mới chắc ăn, không sợ đồng tiền bị mất giá. Nghe người ta nói Việt Nam lúc này đổi mới, làm ăn dễ dàng, nếu có vốn kinh doanh thì chẳng mấy chốc sẽ làm giàu, cho nên tôi nhất định mang số vàng này về Việt Nam làm ăn.