Khi cô đã yên vị nơi yên sau, Lợi từ từ chạy ra khỏi nhà xe và ngay lập tức, tên cướp vội vàng nổ máy xe bám theo bén gót, chờ cơ hội thuận tiện là sẽ ra tay mà không hề thương tiếc. Vì trời mưa, đường trơn nên Lợi chạy khá chậm, cô Hải Anh ngồi sau ôm valy tiền để chen giữa người vô và người nó, chiếc áo mưa cô mặc phủ trùm lên một tài sản gần 200 triệu chứ chẳng phải là ít ; gần đến nhà cô, nó càng chạy chậm hơn. Tên cướp phải nói rất là tinh tường, lão luyện vì hắn đoán đúng chổ để valy tiền, giỏ thức ăn đeo ở móc sắt bên phải còn túi hành lý của cô Anh để nơi yên giữa ; chỉ cần rồ ga vượt qua mé tay trái Lợi một cái vù là bàn tay phải hắn đã chộp được cái vali và do cố chụp giữ cái valy nên cô mất thăng bằng té xuống đường rồi hoảng hồn xỉu luôn. Tuy cũng kinh hoàng tột độ nhưng Lợi kịp thời trấn tĩnh lại, nó để mặc cô nằm đấy vội vàng phóng xe rượt theo tên cướp về phía Chợ Mới. Hết con đường tắt, nó rẽ tay trái chạy ngược chiều cách xe tên cướp khoảng 70m, rẽ qua đường rạp hát Châu Thành về phía Vũng Tàu. Đúng là ông trời có mắt, hoàn toàn không thể nào dung thứ cho kẻ gian được lộng lành trên cõi đời này! Khi ôm cua qua bùng binh Mũi Tàu, do đường trơn nên bánh xe trước hắn bị trợt và nguyên cả xe hắn tự động đổ kềnh ra ; hắn lăn lông lốc trên mặt lộ, chiếc valy vải nằm cạnh chiếc xe ngã và chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rơi cách đó khoảng 5m. Thế là Lợi đàng hoàng, ung dung chạy đến lượm lại chiếc valy rồi vòng qua bùng binh quanh về ; nó không quên ngó lại thì thấy tên cướp lồm cồm ngồi dậy. Nó nhủ thầm :
– Ủa, cái mũ bảo hiểm đỏ sao lại thấy quen quen vậy ta? À, mình nhớ ra rồi. Cái gã này khi nãy ngồi trong nhà xe ở chổ kho bạc đây mà!
Vì trời mưa lớn nên tuyệt đối không một người dân nào phát hiện ra vụ cướp và cũng không ai mục kích cuộc rượt đuổi giữa Lợi và tên cướp y như là trong phim hành động. Cô Hải Anh khi nãy té xỉu nơi sân nhà cô, trong lúc thằng học trò cô rượt theo tên cướp thì cô hồi tỉnh lại vì người cô ướt từ đầu cho đến chân ; cô gắng gượng đứng dậy bước vào hành lang, lấy chìa khóa trong túi áo ra mở cửa nhà với đôi mắt ướt đẫm lệ nhòa. Cô nhủ thầm là chắc chắn cô phải bán nhà để đền cho giáo viên trường chính xác là 195. 456.788 đồng vì không hy vọng gì mà có thể lấy lại được số tiền trên từ tên cướp dù cho Lợi có là thần đồng đi chăng nữa. Nhưng kìa, cô thấy rõ ràng nó đang ngừng xe, bước vào trao tận tay cô chiếc valy vải màu xanh lá cây vẫn căng phồng hơn nửa như lúc đầu trên tay! Cô òa lên khóc lớn hơn, ôm chầm lấy nó vì mừng rỡ tột độ đến nỗi cô không nói được lời nào ; nó lính quýnh tìm cách gỡ tay cô ra vì sợ người dân hàng xóm nhìn thấy thì sẽ rất phiền. Cô vừa khóc vừa bảo nó :
– Thôi, em dắt xe vào nhà lẹ đi! Tội nghiệp em quá, ướt hết rồi.
– Cô cũng ướt hết cả người, vậy mà cũng còn lo cho em!