Nó gọi một ly café sữa đá và một ly café đá, hai cô trò ngồi khoảng hơn tiếng đồng hồ ; nó không nói gì chỉ ngồi im nghe cô nói hết chuyện này đến chuyện kia. Tính tình cô là vậy, bình thường cô rất ít nói nhưng vì hiếu động, hòa đồng, vui vẻ, nhã nhặn với mọi người nên chỉ cần bắt trúng đài là cô nói không ít. Đêm hôm đó, khi lên giường ngủ, không hiểu vì lý do gì mà nó cứ mãi trằn trọc ; nó biết chắc chắn là không phải vì lý do uống café vì có tối nào mà nó không uống đâu sao vẫn cứ ngủ khì? Trong đầu óc nó, hình bóng cô Hải Anh hiện lên trông rõ mồn một và nó vội lắc đầu quầy quậy cố xua tan bóng hình cô vào ký ức dĩ vãng nhạt nhòa vì dầu sao đi nữa, cô cũng đã là một người phụ nữ có chồng có con và chồng cô thì lại không phải là chổ xa lạ với nó, vả lại còn sống sờ sờ ra đó, chỉ ở cách xa nó khoảng chừng 20 cây số là cùng. Nghĩ ngợi mông lung, cuối cùng Lợi quyết định sẽ không bao giờ đến nhà cô Anh nữa vì một ổ kiến lửa nếu cứ cố tình chọc tay vào thì hậu quả sẽ rất khó lường ; đến giờ phút đó, nó mới chập chờn bước vào giấc ngủ mỏi mệt. Cuộc đời là vậy, thực tế xảy ra không bao giờ giống như tư tưởng con người đâu, đôi khi còn nhiều cái dữ dội, đắng cay muôn phần mà không thể nào ngờ trước được. Vào một buổi chiều, khi vừa mới ngủ dậy thì chuông điện thoại di động của nó réo vang từng chập, nó bắt máy thì nhận ra tiếng cô nơi đầu dây bên kia ; cô nói với nó là cô đang trên xe đò từ Sài Gòn về và khoảng bốn giờ rưỡi, nó ra bến xe đón cô rồi chở cô đến kho bạc để rút lương phát cho giáo viên vì ngày mai là ngày tổng kết năm học rồi. Nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy mới có ba giờ, nó ung dung đi tắm, mặc chiếc áo thun kiểu màu xanh dương với cái quần tây xanh đậm rồi dắt xe máy ra khỏi nhà. Trên đường đi, Lợi ghé vào quán café Ánh Trăng quen thuộc, nhâm nhi ly café đá với mấy điếu Jet phì phà và nghe băng nhạc Modern Talking sôi động ; chiều hôm nay sao mà nó lại cảm thấy tâm hồn thực sự thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng như là nó vừa mới trút xong một gánh nặng vô hình vậy.