Lần đó tôi còn nhớ cô dạy như sau: “Em hãy nằm ngửa xuống sàn, co chân lên sao cho gối chạm vào ngực. Dùng hai ngón tay trỏ và giữa nắm bắt lấy ngón chân cái, từ đó em duỗi thẳng hai chân lên hướng trần nhà, rồi từ từ em kéo bàn chân về hướng đầu, để cằm chạm vào ngực, từ từ em hạ vai sao cho chạm xuống sàn …” Tôi chỉ biết lúc đó tôi làm theo lời chỉ bảo của cô không thiếu một chi tiết nào, nhưng thiết nghĩ những động tác hơi ngộ nghĩnh khó khăn đúng như cái tên gọi của nó tôi chưa bao giờ thấy cô dạy cho ai khác trong lớp. Sự tò mò đó của tôi cũng không dấu được cô bao lâu, vì dường như đọc ra ánh mắt dò hỏi của tôi một điều thầm kín, cô liền thố lộ cho tôi biết:
“Kỹ thuật thì đơn giản và dễ học, song khả năng đạt tới lãnh vực tối cao của yoga thì cần phải tập trung tinh thần, mất rất nhiều thời gian, sự kiên nhẫn, và luyện tập. Cho nên ngoài giờ học tại lớp em cần phải luyện tại nhà thường xuyên hơn, nếu gặp trắc trở gì thì có thể đến thẳng lớp hoặc đến nhà cô để cô chỉ dẫn thêm…”
Không biết câu nói của cô là ẩn ý gì khi ngỏ lời mớm cho tôi đến nhà cô thường xuyên. Tôi cũng không nhớ mình đã nghĩ gì khi nghe cô nói thế, mà chỉ thấy lòng mình thật nao nao, cảm thấy tấm lòng chân thật của cô đối với tôi càng lúc càng bộc lộ rõ rệt.