Ngày nọ – một ngày Chủ Nhật như thường lệ nắng ấm trời trong – tôi lại đến nhà cô để học một phương thức mới theo lời dặn dò của cô. Cô đón tôi ngay trước cửa bằng một nụ cười hồn nhiên dễ mến. Trông cô ngày hôm đó đẹp lạ. Cô bới cao mái tóc, vắt một cây trâm cài ngọc xanh, làm cho khuôn mặt của cô sáng hẳn một làn da tươi tắn. Bộ áo mỏng bó sát thân người màu xanh da trời làm cho cô trông thật mát mẻ, trẻ trung. Bất giác tôi lại nghĩ cô chỉ hơn mình vài ba tuổi; và càng nhìn cô tôi càng thấy cái thằng mình luộm thuộm không được tự nhiên trước sự rực rỡ đáng yêu của cô. Tôi thầm nghĩ “người có tịch thì rục rịch” chăng ?; và có lẽ tôi đã biến sự kính nễ của một đứa học trò đối với một cô giáo thành một sự yêu đương trai gái ngang hàng rồi, nên tôi mới mạnh dạn bỏ ngoài tai cái vòng luân cấm khốn nạn ấy …
Sau khi cởi giày ra, cô mời tôi lên phòng khách ngồi chơi, trước khi cô rót trà mời tôi uống, rồi chúng tôi trò chuyện với nhau hàng giờ không mệt mỏi. Tôi bỗng thấy mình thật hạnh phúc khi được ở gần bên cô, dù cho ngôn ngữ của chúng tôi có bất đồng, màu da dân tộc có khác nhau, nhưng sự đồng cảm đam mê ở môn Yoga, sự phối hợp giữa hai thái cực ngược dấu đã kết chúng tôi lại thành một, dính liền như đôi sam trong mùa sinh sản. Nếu tôi không lầm thì tôi nghĩ rằng tôi đã bắt đầu yêu cô từ giây phút ấy … và hình như cô cũng yêu tôi lắm lắm! Một tình yêu thật sự bày bộc ra trước mắt chứ không phải một tình yêu thầm lén … Vì thế cô còn ý vị đặt cho tôi một cái tên Ấn độ, tên Goli, một cái tên vừa ngắn vừa dễ gọi lại có âm đọc giống tên tiếng Việt của tôi, Quang Lý ! Tôi thích lắm và hay tự xưng mình là Goli một cách hãnh diện. (Và từ dạo đó tôi bắt đầu ham mê học tiếng Hindi.)