Suốt đêm qua anh không ngủ. Lòng bỗng thấy yêu em chất ngất, hơn cả danh vọng và tư cách của anh. Sáng mai thứ Bảy, anh sẽ có mặt tại văn phòng thật sớm chờ em. Em muốn đến giờ nào cũng được. Nhưng nhớ phải ý tứ và l(m dào nghe Linh. Giữ giùm danh dự cho anh nghẹn em yêu. Chờ em.
Khoan.”
Sáng hôm sau, khi ăn sáng xong, em ăn mặc bình thường, xách giỏ xin phép mẹ đi nhặt hoa soạn. Thế là em tinh ranh lách vào trường, luồn theo ngõ sau, em men nơi bờ tường, lom khom chạy dọc theo hành lang, đến gõ cửa phòng thầy hiệu trường.
Khoan mở cửa, nhìn trước, nhìn sau, rồi kéo em vào thật nhanh. ông khóa chặt cánh cửa, quay lại đứng chết sửng nhìn em. Mặt thầy sững sờ. Thầy đã hiểu thật rõ câu em viết: “Những nhân vật thanh niên trong tiểu thuyết như Dũng, Khải, Kiệt đã hiện lên ngón tay giữa của bàn tay phải em mỗi đêm. Ngón tay đã làm hạ bộ em thành ‘đường xa ướt mưa’. Tên của thầy đã được em yêu lên tha thiết mỗi khi em đạt tuyệt đinh sung sướng một mình trong bóng đêm lạnh lẽo. ”
Thế mà thầy Khoan vẫn chưa tin cô nữ sinh 15 tuổi đang đứng đối diện với thầy là Lâm Thụy Ngọc Linh. Thầy cũng không tin nổi lá thư thầy viết đã khiến em táo bạo có mặt tại văn phòng hôm nay. Em bình tĩnh nhìn thầy, chờ đợi. Em chờ cái gì đó phải hấp dẫn lắm, khác lạ lẩm, sẽ xảy ra cho đứa con gái dị thường, ngoại hạng, mang đầy khát vọng và nhiều ước mơ.
Thầy hỏi:
– Khi em vào sân truồng, có ai thấy em không?
– Dạ chắc là không. Mà có thấy, họ cũng chỉ tưởng em đi nhặt hoa phượng ngoài sân trường mà thôi. Chăng có ai dám nghĩ em đến đây tìm thầy vì tình yêu đâu thầy Khoan ạ. Nữ sinh vừa lớn như em thì biết gì mà dám đòi yêu thầy hiệu trưởng. Không sao đâu thầy.
– Vì tình yêu? Em có nói thật không?
– Em có mặt ở đây không đủ để thầy tin lòng em hả? Anh Khoan?