Đèn trong phòng mờ ảo màu hồng nhạt. Tiếng dương cầm mê ly vang từ giàn máy stéréo mới toanh mua từ Mỹ. Linh xoay đầu lại, cầm cặc của Xuyên cho vào mồm, ngậm bú thật nhẹ. Nhẹ như mơ. Nhẹ như tơ trời giăng vào chiều mùa hạ. Xuyên nhìn xuống. Bốn con mắt gặp nhau, nhìn như thôi miên. Xuyên phải công nhận bà Linh còn trẻ và đẹp thật. Có lẽ đẹp, hấp dẫn hơn cả Thu, bồ chàng nữa cũng nên. Ở bà, sắc đẹp huyền hoặc, hoang dường. Bà đẹp như cánh hoa hồng phải đẹp. Linh không làm đẹp. Không làm duyên. Mà mắt ai nhìn tới cũng phải si mê, kể cả các bà bạn của Linh. Đôi mắt ngọc vừa dâm, vừa thông minh, vừa liếng khỉ, vừa khiêu khích. Linh chỉ can nhìn đăm đăm một đàn ông mà nàng thích, thì chỉ mười phút sau là có kết quả . Cái nhìn như ngàn lời rủ rê, tán tỉnh. Nhưbây giờ ở đây, hồn Xuyên đang ngây ngất dù chàng vừa đụ bà ngoài phòng ăn một trận tơi bời sương gió. Cặp mắt Linh có chút ớ thỏa, giang hồ, bất cần đời. Linh thích là hường cho bầng được, dù điều đó hơi trái luân thường.
Nàng tự biện bạch: Tại sao phải giữ kẽ ? Bao nhiêu người sống đạo đức, chân chỉ hạt bột, khi chết họ có phải nhắm mắt không? Họ có được lên thiên đàng không? Nếu có thì lấy gì chứng minh? Nàng đã nhiều lần đọc báo thấy những tin như: Hòa thượng X đã viên tịch vì bệnh tiểu đường. ông Linh mục Y vừa mới về với Chúa vì bệnh viêm gan, v.v… Linh cho những người này ỉa những kẻ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Vì khi còn tại thế họ không dám động đến tình dục. Phải dùng mọi cách để xua đuổi, để q ên. Thế mà trên kia vẫn bắt họ chết khốn khổ. Đôi khi còn khốn khổ hơn một tên dâm tặc.