Bản án treo này nhắc nhở cho Alice nhớ không được tái phạm. Thế nhưng, sau khi ra khỏi khám đường, Alice lại tìm gặp cậu học trò cũ. Ngay đêm đó hai người lại hưởng trọn đêm ngà ngọc, vì cả hai đã phải xa nhau trọn 7 tuần lễ khi Alice thọ bản án. Đứa con của hai người mới sinh ra chưa được 5 tháng, thì bây giờ Alice lại mang thai lần thứ hai. Nghĩa là Alice đã quên phứt rằng mình đã một lần nữa tái phạm tội dâm dục với học trò. Tệ hại hơn nữa, cậu học trò này lại còn nhỏ tuổi thua chính đứa con của nàng, năm nay đã 20 tuổi.
Dĩ nhiên nàng phải vác bầu ra hầu toà lần nữa. Lần này nàng phải vào tù xé cho xong bảy cuốn lịch. Giữa toà, một lần nữa Alice khẳng định: không hiểu sao tôi yêu cậu học trò của tôi hơn mọi sự trên đời. Dù tôi biết rằng mình phải vào tù vì tái phạm. Mà theo tôi, là yêu thêm một lần nữa. Tôi cũng không hiểu chính tôi. Thân thế to lớn của thân phụ tôi (một nghị viên thành phố), sự giáo huấn nghiêm khắc của gia đình, của nhà trường, tư cách của một nhà giáo đã có 14 năm dạy học, đã tan biến trước những sự đòi hỏi khác thường của con tim. Một sự đòi hỏi xác thịt mà dư luận và báo chí nước Mỹ phỉ nhổ như một căn bệnh nhơ nhớp.
Ngoài chợ, ngoài bến xe, các tiệm phở, tiệm cà phê Đà Lạt, người ta bàn tán xôn xao. Họ dè biểu cũng có, khinh khi cũng có. Nhưng phải nói rõ: cũng có những người lấy làm thích thú, say mê khi nghe mẫu tin lạ lùng nói trên. Trong số đó có cô giáo Thạch Loan, trường bùi thị Xuân. Vì không phải chỉ có ngoài phố mới xôn xao, mà ngay trong phòng bà Hiệu trưởng cũng thế. Các cô, thầy kháo nhau bàn tán vì cái tin bạo kia liên quan đến nghề giáo chức. Duy chỉ một góc phòng, Thạch Loạn ngồi một mình. Tại sao? Vì Thạch Loan cũng có đời sống tình dục thác loạn dữ dội không kém cô Alice bên Hoa Kỳ. Chỉ khác một điều, Thạch Loan không mang thai, và những chuyện thầm kín, giao du với các cậu học trò 18 tuổi của cô suốt 4 năm nay, kín như chuyện hoả tinh…