Ngoại đang hồi sinh. Bao nhiêu năm rồi, sau khi chồng chết, đây là lần đầu tiên bà dám phiêu lưu cầm cặc của một người đàn ông. Cả một thời xuân sắc trong bà sống dậy bừng bừng. Cả một quãng đời hoa mộng, lãng mạn của bà đang cuộn sóng vỗ bờ. Bà nhìn sửng khúc gân to sù của Xuyên để từng tế bào trong cơ thể nở hoa. Bất giác, bà cúi xuống dùng mũi hôn thật êm đềm nhẹ nhàng ở đầu con cặc của Xuyên. Bà hôn nhưhôn đóa hoa lan sáng nay ngoài hành lang. Bà hít thật sâu vào lồng phổi mùi thơm tho da thịt của Xuyên và dường như bà muốn giữ mãi trong phổi và không muốn thở ra nữa.
Chàng Xuyên vẫn nằm bất động. Nhưng mất chàng vẫn kín đáo ám thầm quan sát. Một mái đầu tóc hoa râm mà máu dâm vẫn còn đầy ấp, đang say đắm với bửu bối của chàng. Danh vọng của Xuyên, đỉnh cao lòng tham của Xuyên chỉ còn trong gang tấc! Xuyên lại cử động khúc dương vật làm bàn tay bà ngoại giật theo. Ngoại lại nhìn chàng. Thấy Xuyên vờ ngáy, bà lại hôn cặc chàng lần nữa. Nhưng lần này bà hôn bầng môi. Không phải thoáng nhẹ bên ngoài, mà bà đã ngậm hẳn vào trong, nút thật nhẹ như đang ăn một cây cà rèm vào một trưa hè …
Lúc nãy, thừa khi ngoại trở bước ra đóng cửa, Xuyên đã nhanh nhẹn cho ngón tay ướt vào lọ thuốc, thấm ra một ít bột thần cho vào miệng để chuẩn bị cho cuộc tấn công một mất một còn ngày hôm nay. Một là chàng sẽ toàn thắng cho giấc mơ du học trở thành sự thật. Hai là chàng thành một phế quan, bị ngoại đẩy ra sân, chẳng bao giờ cho chàng bước trở lại căn nhà này…