Nói xong, bà xã te te đi về . Rồi em cũng cho trâu về chuồng. Tắm rửa xong em lén lén đội nón đi ra ruộng bắp. Tới chòi thì thím xã đang chong đèn ngời đợi Mùi gà nướng bay thơm lừng. Thím nói:
– Chèn ơi. leo lên, leo lên đây ngồi cho ấm. Đẹp trai như vầy mà phải đi chăn trâu, tội nghiệp quá thì thôi. Hay là sau bữa nay, Ngọ qua nhà thím làm con nuôi. Lúa gạo bên tham ăn mãn đời không hết. Bề ngoài mình làm mẹ con. Tối tối mình vô phòng đụ lén thì ai mà biết được. Ngọ chịu không Ngọ? Chịu là sẽ giàu to à Ngọ !
Bà vừa nướng gà vừa bóp gỏi cá chìa vôi. Hai cái bánh tráng nướng sẵn, để trên mâm cạnh chén mắm ớt tỏi thơm lừng. Chai rượu nếp than với hai cái ly nhỏ. Người ta đi ngoài kia không làm sao thấy cái chòi này được vì ruộng bấp rộng quá. Cái chòi được làm khá kiên cố. Bà còn tăng cường thêm hai tấm nệm, một cái mền. Hạ cánh cửa líp xuống, mưa không còn tạt vào được. Mà gió cũng bớt lạnh. Nhìn cái chòi thấy cũng không mới lấm, em tò mò hỏi bà:
– Thím cất chòi này được lâu chưa?
– Cũng hai năm mấy rồi à .
– Sao có bếp núc sẵn sàng coi như một cái phòng vậy?
– Thì thím đã nói là trá hình mà . Hể có hẹn hò du hí với ai là thím đem ra đây. Giòng đụ mà không cho la thím chịu không được. Ở đây mình la tới sáng cũng
không ai nghe. Tha hồ muốn làm gì thì làm. Đêm nay hai thím cháu mình muốn làm gì chẳng được.
– Đâu thím cổi áo quần cho Ngọ coi xem đồ đạc của thím còn tốt không?