Cả bọn lại vỗ tay tán thưởng sự giải thích của Xuyên. Xuyên vừa dứt lời thì chị Năm nói trong thẹn thùng:
– Dạ, cám ơn lời đề nghị đó của cậu Xuyên.Nhưng, cậu Khoa còn nhỏ quá, đáng tuổi con của tôi. Mình ăn nằm như vậy nó có… kỳ không?
Từ nãy đến giờ Khoa chỉ im lặng lo ăn. Bây giờ nghe chị Năm nói, Khoa lên tiếng:
– Em chẳng thấy kỳ ở cái chỗ nào hết. Chiều hôm qua má Linh đã đưa em vô phòng, cho em bú lồn, cho em đụ quá trời. Mà em có thấy cái gì kỳ đâu. Anh Xuyên nói đúng. Tình dục khác với tình yêu. Thấy mình thích ai là mình cứ chơi. Chơi nhau đâu phải sẽ lấy nhau làm vợ chồng? Ừ đi chị Năm.
Chị Năm chưa kịp nói gì thì Khoa tiếp:
– Em tuy nhỏ tuổi nhưng nếu được chị Năm đồng ý em sẽ chết sức làm cho chị vừa lòng. Không tin chị cứ hỏi chị Loan… Hỏi thẳng chị Loan là đêm hôm qua chị đã ra mấy cái với em.
Loan cười tươi như đóa hoa. Gương mặt cô chủ lại ửng hồng lên như mặt trời mọc, như đã gián tiếp công nhận là Khoa thuộc loại ngoại hạng. Chị Năm cũng đỏ mặt theo. Máu dâm cố hữu của chị rần lên khiến chị tê tái khắp toàn thân. Chị sẽ ăn thịt chàng Khoa tối nay. Xuyên hỏi Loan:
– Còn Loan, em nghĩ sao về Ngọ? Cho anh biết đi
Loan thẹn thừng nhìn Ngọ trong lúc mọi người thúc giục:
– Chịu đi mà Loan. Thử cho biết một thiên tài bên ngoài trông rất khiêm nhường, mộc mạc. Nhưng bên trong tiềm ẩn một nội lực vô cùng thâm hậu. Ngựa chạy Trường Sơn đó !