Lý Tế Thâm quay sang Tuyết Lê, nàng tỳ thiếp yêu thương lãnh phần trọng trách. Đưa tay, nàng liền ngả người vào lòng cho chồng âu yếm, hôn cách nồng nàn như ngầm thưởng. Vợ viên quản lý cũng bước ra, đưa biên bản phân công cho ba cặp ký tên, rồi họ đồng đứng dậy. Ông Tusima nháy mắt, và ra dấu “như bụng phình lớn” ông Thâm trực nhớ:
– Em là thiếp, thay mặt anh như chồng, ký nhận theo dõi hoàn toàn như vợ chánh ở địa phương, mọi người nghe rõ, rồi ông nắm tay tỳ thiếp mình bước thẳng vào phòng.
Hai người ra áo quần, ông chủ nhìn thẳng cặp “tuyết lê” hóa hình, trên ngực trắng như tuyết. Con chim ông bắt đầu rọ rạy và to dần cho đến khi hai người nằm ôm nhau. Ông Thâm hôn Tuyết Lê, và hỏi:
– Em còn đau trong âm đạo không?
Nàng lấy mình tay rờ, rồi nhận nhận cửa âm môn, nàng im lặng. Chim anh to và dài liền đưa vào âm môn, một cảm giác lạ vừa ấm ấm len lỏi , Tuyết Lê rướn người, như một luồn điện chạm nhẹ vào tê rần người.
– Ôi!, em sung sướng được làm vợ anh, chồng em giàu lòng từ tâm, đại lượng người nữ nào đến với anh dâng nhụy đào đều được ân sủng và mãn nguyện. Nắc đi anh, nhịp mạnh cho hai khối thịt trở nên một. Đồng tâm hiệp lực…
– Anh phải hứa với em đừng phụ phàng nhau, bỏ rơi em, tuy tuổi tác chênh lệch nhưng em không mặc cảm chuyện ấy.
Riêng em hứa với anh mãi mãi vợ ngoan hiền, vâng phục anh suốt đời. Tấm tình chung khắng khít như khối đá quý, rạng rỡ như kim cương.
Lý Tế Thâm nghe lời thỏ thẻ của tỳ thiếp rót vào tai như tở mở tâm can, nắc nhịp từ từ để Tuyết Lê mê mẩn, âm dương hé nở- rộng đường thì tinh dịch xâm nhập dễ dàng vào tử cung, chàng muốn cấy “phân tử”- một tinh trùng- vào chốn âm cung nàng, người tỳ thiếp là vợ. Có con là sợ dây vô hình ràng buộc nhau mãi mãi, vợ không phản bội chồng, chồng là rường cột là tổ ấm gia đình. Tâm niệm ông Lý Tế Thâm giao hợp là phải cố đạt cho bằng được vợ có bầu, đêm nay và dịp thuận tiện dài dài khi về lại Úc.