Kể từ khi nhận được hung tin, ông Thế Đông buồn rầu sốt ruột ngày đêm. Ông và con gái Uyển My lấy phép nghĩ lo chạy chọt vấn kế luật sư, gỡ rối cho chàng rể đáng thương lâm nạn.
Nhưng Tài phú và ông Chủ là người làm ăn có căn bản, biết bảo vệ uy tín – biết lấy của che thân- , bảo bọc đàn em khi hoạn nạn, nên cho người đến nhà thông tin và khuyên lơn gia đình hãy bình tĩnh. Thật bình tĩnh, để không bị pháp luật khai thác tối đa.
Đối với họ bể mánh nầy, thì gầy chuyến khác…thậm chí to hơn.
Còn Mỹ Lan bị bắt khôn khéo hơn khai nhận tội về mình, vì biết chủ không bỏ rơi, hoàn toàn không khai cho ai khác. Nàng khai Phong là tình nhân thuê tàu cùng đi du hý… Nàng dùng xảo thuật cố hữu “vốn tự có” làm thuẫn che thân, sẵn sàng cho họ thỏa mãn nhục dục với chức- quyền ngày đêm và hứa đong, cân… đầy đủ tiền bạc, nên hơn sáu tháng sau cơ quan công quyền tạm tha, trả tự do.
Hằng đêm ông Đông trằn trọc, không sao chợp mắt, phần thương nhớ vời vợi Thanh Nguyệt, phần thèm khát nhục dục. Nhưng ông là người đàng hoàng, có uy tín trong cơ quan, tánh tình cẩn thận ngăn nắp, ăn uống đúng giờ giấc… Nên muốn kiếm vợ kế cho danh chánh ngôn thuận. Ông nghĩ ngay đến cô em vợ Thanh Nga- dì Nga người nữ xứng hợp nhiều mặt.
Để giải cơn buồn, mời dì Nga đến dùng cơm, chia sẻ sự đau đớn mất mát hạnh phúc với ông. Dì chẳng những không đến, còn bắn tiếng nói nọ, lời kia, nhưng ông kiên tâm đeo đuổi như người tình thuở thiếu thời. Nhờ con gái và con dâu nhắn mời như lời cầu hôn sau rốt.
Quỳnh Hoa là nàng dâu, biết cha mình thèm khát sinh lý hơn là buồn phiền vì hơn cả tháng trôi qua, biết định mệnh đã an bài, có biến hóa cũng không được. Nàng cố mời gọi dì Nga cho bằng được để cha chồng ôm hôn, nhìn ngắm cho mãn nhãn, chắc sẽ hạ cơn hứng tình đang dồn ép. Nhưng dì không đến, trả lời rõ “không muốn chồng con” không muốn sống trong môi trường mất tự do – chỉ thích sống độc thân mãi mãi- vì dì không tin vào Nam giới, chỉ dựa vào chánh bản thân mình.