Thùy trở lại như tuồi trung học khi đi chới với Tiến. Nàng cảm thấy dể chịu thoải mái với chàng trai này. Tiến không điệu bộ, không màu mè, không cường điệu. Hắn dể chịu dịu dàng, chăm sóc. Hai người chợt nắm tay cười vang khi đi dạo theo bở sông đầy người. Và vô tình như rượt bắt nhau trên những khóm hoa trong bùng binh lớn kèm theo tiếng cười vang không ngừng nghĩ. Khi trở về nhà, Thùy tiễn hắn ra cửa, chợt nàng mở miệng nói như trong mơ: “Tôi xin nghĩ tuần này. Tiến có thể lại chơi mỗi ngày!” Đúng ra nàng đâu được nghĩ, nhưng nói đại, nếu Tiến OK, thì ngày mai nàng xin phép. có sao! Tiến quay lại như người máy mặt hắn tươi rói: “Vâng! Vâng . . . chị Thùy. . còn gì vui hơn. . . . . . Tiến sẽ lại!”
Thùy nhìn dáng to lớn hắn khuất dần, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm xúc vui vô tả.
Ngày hôm sau Tiến lại đúng buổi sáng mời Thùy đi ăn điểm tâm. Ăn xong Thùy gợi:
“Hôm nay mình đi đâu?”
“Đi sở thú!”
“Ai lại đi đó. . . nhưng OK! Đi thì đi!”
Vậy chứ trong sở thú rất vui. Ngoài những con thú rất lạ, nhưng nhiều nhất là con nít trẻ thơ. Thùy bỗng chợt rất vui khi hết nhìn thú lại nhìn những trẻ thơ đi bên mẹ chúng nó. Mắt của nàng ánh lên lòng ham muốn. Tiến lại gần nói:
“Chị thích con nít hả?’
“Rất thích Tiến ơi! nhìn kìa, chúng vòi vỉnh mẹ chúng trông đáng yêu làm sao!”
“Thì chị làm vài trự đi!”
“Mê lắm. . . nhưng chưa được!”
“Sao không được!”
Thùy đỏ mặt.
“Tôi không sao. . . nhưng khó nói quá!”
Tiến cũng im lặng chẳng hỏi han gì hơn. Hai người mãi vui chơi tới chiều. Thùy lại tiễn Tiến về
“Cám ơn Tiến nhe! Ngày này rất vui!”
Ngày mai Thùy trông nhưng không thấy Tiến đến, nàng muốn nhấc phone gọi nhưng không dám, ai đàn bà có chồng đi gọi trai tơ, kỳ lắm, nhưng nàng nhớ.
Hôm sau gần chiều Tiến xuất hiện. Thùy nghe rất vui. Vừa gặp Tiến nói nhanh:
“Hôm qua Tiến đi coi một hãng mới cách đây hai tiếng, gần miền núi rất tình, họ hứa nếu Tiến nhận làm thì họ sẽ thuê nhà cho ở free ba tháng. Coi cũng được. Hãng đang phát triển vẽ những ngôi nhà nghĩ mát đẹp cho đám nhà giàu. ”
“Rất mừng cho Tiến. . . Tiến chắc nhận chứ?”
“Vâng em nghĩ vậy, còn hơn là đi quá xa!, tối nay chúng mình đi chơi, em bao chị nha!”
“Đi đâu?”
“Chị dám đi vào mấy cái club Mỹ không?”
“Sao không dám. . !”
“Chỗ này ghê lắm à nha! Con gái chẳng ăn mặc gì. . dám không thì đi cho biết!”
“Sợ thằng Tây nào!” Thùy nói nhưng hơi run. vì nàng có bao giờ vào các chổ ấy bao giờ.