Sự sợ hãi của ông đã khiến ông nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông đão mắt một vòng xem có điều chi khác lạ. Vẫn như cũ. Ông yên tâm bước đi. Đi được năm bước bỗng ông dừng chân lại ngẫm nghĩ. “Ủa, sao kỳ vậy ta… rõ ràng là mình đã làm rồi mà !”, ông lầm bầm hốt hoãng. Điếng hồn. Mặt ông từ hồng chuyển qua tái rồi trở thành xanh lè. Ông la to:
– Tại sao cây mận lại còn ở đó. Đứa nào chơi tao ? Đứa nào ?. Tao không sợ ma sợ quỷ gì đâu. Tao mà biết được đứa nào chơi tao là tao vác mã tấu chém bay đầu đứa đó.
Vẫn thói hung hăng không chừa, ông la lớn như là oai lắm nhưng sự thật thì ông đang cố trấn an sự sợ hãi trong lòng. Ông trở vào phòng để định tâm trở lại. Ông ngồi suy nghĩ thật lâu về cây mận sau nhà. Ông nhớ là ông đã đốn nó rồi, chả lẽ ông lại lẩm cẩm đến thế sao ! Chưa đốn mà tưởng là đốn rồi. Và ông cũng nghĩ là ông lẩm cẩm thật vì mấy hôm nay nhiều chuyện xãy ra quá làm đầu óc ông loạn xị ngầu lên. Để xác thực điều đó, ông vác mã tấu ra vườn xem xét. Quả thật, cây mận vẫn còn nguyên như chưa từng bị đốn. Chẳng những vậy cành lá có phần sum xuê hơn trước. Thật nhiều trái mận mọc lên như nấm, đỏ như máu. Chúng treo lủng lẳng trên đỉnh đầu của ông như thách thức ông vậy. Ông dơ mã tấu chém loạn xạ xuống gốc. Mấy trái mận rơi xuống lăn lốc khắp nơi trông phát tội. Ông kéo lê cây mận tới góc vườn rồi vào nhà kiếm diêm quẹt. Ông châm diêm đốt, đốt hết. Hy vọng đống tàn trò còn lại nhắc cho ông nhớ là cây mận đã bị đốn xuống và đốt đi.