Bà Sên bỗng nhiên lảo đảo thân người rồi nằm lăn ra đất xỉu. Mận đỡ bà dậy, xoa dầu và giật tóc mai cho bà tỉnh. Một lát sau bà tỉnh lại thì khóc nức nở một cách đau khổ:
– Trời ơi! khổ cho con tui quá dzậy nè, bị người ta cưỡng bức mà nó nào có hay.
Mận cũng khóc sướt mướt khi thấy bà Sên khóc một cách khổ sở. Nàng chỉ đoán được là hành động của ông Bảy là sai trái, nhưng chẳng đoán ra được đó là chuyện tài trời. Bà Sên rên rĩ tiếp:
– Bây giờ nó lại bụng mang dạ chữa nữa, thiệt là oan nghiệt.
Mấy ngày sau Mận vẫn còn ói mữa mà càng ngày càng nặng. Bẩm sinh không được khỏe mạnh nên Mận càng ngày càng yếu trông thấy rõ. Mặt mày nàng xanh xao. Tội cho bà Sên vừa bỏ hết tiền để lo than thuốc cho thằng em khù khờ của nàng nên chẳng còn tiền. Đi mượn hàng xóm thì chẳng được là bao. Cuối cùng chỉ còn một cách là đưa nàng trở lại nhà ông Bảy nhờ ổng thương tình săn sóc giùm cho Mận.
Đường dài cả hai cây số, nắng noi oi bức, hai mẹ con lội bộ cứ 200 mét thì phải ngồi xuống nghĩ ngơi vì sức khỏe của Mận không cho phép. Sau cỡ 9, 10 lần nghĩ ngơi cuối bà Sên cũng dắt được đứa con gái tới nhà ông Bảy. Bước và nhà bà Sên gọi to:
– Ông Bảy ơi, ông Bảy !
Không có tiếng trả lời, Mận thều thào mệt mõi :
– Chắc tía đi nhậu rồi má ơi, anh Khu chắc là lên tỉnh chưa về.