9:30: TẠI BỆNH VIỆN. Nạn nhân đã tỉnh nhưng đang trong cơn hoảng loạn như các nạn nhân trươc. Cô gái tên N.N.M.Thùy, 23 tuổi, y tá thực tập tại BV Chợ Rẫy. Ba mẹ và người anh trai đang trong tình trạng nguy kịch sau khi bị đánh trọng thương. Thùy có một ngoại hình khá bắt mắt và rất khiêu gợi. Dây là mẫu số chung giống nhau duy nhất cua các nạn nhân !. Cao ( các nạn nhân đều cao từ 1m64 trở lên ), ăn mặc model ( hoặc khêu gợi ) và khá đẹp !
19 : sau khi được tâm lý viên giúp trấn an tinh thần, Thùy đã đòi gặp ngay CS điều tra. Đình bước vào. Thùy đang nằm trước mặt anh, nét kinh hãi vẫn còn đó, nhưng cô đã tỉnh táo hơn ! Trong phòng không có ai, chỉ hai người. Anh không muốn có thêm một người khác vào lấy cung vì tuy đã đỡ nhưng Thuỳ vẫn còn bấn loân tinh thần. Cô không còn thở Oxygen như ban sáng nữa. Đình nhìn vào mắt Thùy. Đôi mắt thật đẹp và quyến rũ nhưng lại lộ rõ một sự sợ hãi tột đỉnh, một sự van xin thảm thiết. Đợi cho nàng thật bình tĩnh sau những lời kể ú ớ, lấp bấp, Định mới khẽ nói:
– Anh không cần em nói bây giờ đâu, đợi khi nào khỏe lại rồi anh em mình nói chuyện, há !
Thùy vội vã kéo tay chàng lại:
– Không…không…em…em…m…m…muốn nói bây giờ!
Thế rồi cái “sự cố” vừa mới xảy ra vào khuya hôm qua như một nỗi ám ảnh dằn vặt cô đã từ từ được tái hiện:
– Lúc đó tan ca trực xong khoảng gần 12 giờ khuya, em xách xe đi về nhà một mình như thường lệ. Từ nhà em đến viện khoảng 15 phút vì buổi tối thường vắng xe . Em chạy nhanh để mong sớm về nha…
Đình đột ngột cắt ngang :
– Em có nhớ mình bị ai theo dõi không ?
– Em cũng không biết nữa, tại lúc đó trời mưa lất phất. Em tới nhà mở cửa…
Đình lại đột ngột cắt ngang :
– Ủa, sao nhà em không ra mở cửa ?
– Em đi làm kiểu này, giờ giấc bất thường lắm, tuỳ theo ca với tùy số lượng bệnh nhân nên không biết khi nào về nên em không muốn để mọi người chờ cửa. Lúc em mở cửa dắt xe vô nhà thì em thoáng thấy một cái bóng vụt qua nhưng em tưởng mình “hoang tưởng”. Khóa cửa nẻo kỹ càng, em lên phòng mình ở tầng hai thì thấy mọi người tắt đèn đi ngủ hết rồi. Ba má em ở lầu một, phòng em với anh hai ở lầu hai. Tắm rửa xong, em vô phòng ba má để lấy chai rửa sửa mặt mà em để quên hồi sáng. tự nhiên em thấy cửa mở, em hơi ngạc nhiên vì khi nãy đi lên lầu hai em thấy cửa đã khóa kỹ với lại ba má em rất kỹ tính. Bước vô, em hết hồn thấy ba nằm bất động trên giường, máu me tùm lum. Còn má thì nằm trên sàn như bất tỉnh. Hoảng hồn, em chạy vô lay nhưng không ai tỉnh dậy cả. Em ú ớ chạy lên phòng anh hai thì thấy ảnh nằm sấp trên giường, máu ra rất nhiều. Quá kinh sợ em chạy ra cửa sổ trong phòng ảnh thì thấy nó đã được mở ra, trên vành gỗ bao quanh cửa sổ có ba cái lổ bị thủng sâu như bị một vật nặng có ba chấu bám vào. Em quá hoảng loạn, quên mất chuyện mình lao ra cửa sổ là để kêu cứu. Đang cố tự trấn tỉnh thì bất ngờ em bị một bàn tay chụp mạnh vào miệng, lôi xuống sàn. Lúc đó em như ngây dại, không biết cái gì đang diễn ra. Té xuống nhưng em có cảûm giác mình đang đè lên một ai đó. Bất ngờ từ tư thế đang ôm