Ngày cuối trước khi trở về nhà, sau khi đụ nhau đả đời, thằng Hiếu ôm Tâm vào lòng. Cả hai sẳn sàng thiếp đi vào giấc ngũ. Thằng Hiếu âu yếm hỏi Tâm :
– Chị có vừa lòng tuần trăng mật của hai đứa mình không ?
Tâm cười khúc khít :
– Ừa, vừa lòng trên cả sự mong mõi.
– Vậy em có xứng đáng làm chồng chị không ?
Tâm dúi mặt vào nách thằng Hiếu, im lặng không trả lời. Một lúc sau nàng mới ngước mặt lên hôn vào má của thằng Hiếu mà nói trớ đi, không trả lời trực tiếp :
– Cô gái nào mà lại không thích lấy em làm chồng ?
Thằng Hiếu ôm xiết Tâm :
– Chị Ba nè, chị có chịu làm vợ em suốt đời không chị Ba ? Em hứa sẻ lo cho chị suốt đời của em, em mà thay lòng đổi dạ thì ông Trời đánh cho chết.
Tâm mĩm cười :
– Nói là vậy, chứ làm sao em lấy chị làm vợ cho được, đối với mọi người chị vẩn là chị của em.
– Hay là mình bỏ đi ra xứ ngoài, đâu ai biết mình là chị em đâu.
– Chuyện đó xa vời như trong phim cinê …
Thấy thằng Hiếu buồn xo, Tâm mới gượng cười an ủi nó :
– Thôi mà, sống phải vui với hiện tại. Chị thấy em thật tình thương yêu chị như vậy là chị vui rồi. Ðâu cần nghỉ chi xa mà buồn.
Thằng Hiếu lo lắng :
– Chị nói đúng, bây giờ là bây giờ. Không nói chuyện xa vời nửa, vậy em hỏi chị, chị trả lời thành thật cho em biết, ngây giờ phút này, chị coi em như là thế nào ?
Tâm suy nghĩ một chút rồi dịu dàng nói :
– Chị hảnh diện có người chồng tuyệt vời như em.