Là người chưa hiểu sự đời Dung sợ điếng hồn, nhớ lại lúc rặn đẻ đau gần chết….nghe hù như vậy thì còn nghĩ ngợi gì được nữa nên lật đật nói:
– Dạ con biết….nhưng làm sao mà nói với thằng Bảo….
– Chuyện đó để dì lo cho…
Biết chắc thằng cháu yêu quý đang rình mò quanh đây bà Hai lên tiếng gọi:
– Bảo vô bà biểu nè…
Nãy gìờ núp sau bụi chuối thằng Bảo xẽn-lẽn lại gần:
– Dạ…..
Bà Hai kề tai Bảo nói nhỏ….nghe bà nói tới đâu hai mắt thằng Bảo đang nhìn Dung chòng chọc rực sáng theo tới đó…..dứt lời bà bỏ đi để lại Dung đứùng ngẩn tò-te….Bảo đưa tay nói:
– Cho em bế chút đi chị…
Khi ôm Hòa đứa con gái của Dung, cánh tay Bảo đụng chạm vào hai bầu vú căng phồng làm Dung dao động tâm can….một điều gì đó làm nàng xao xuyến…cơ thể thoáng rạo rực…
Dung lén quan sát thằng Bảo từ đầu xuống chân…. Cái đầu húi cua làm nổi bật khuôn mặt bầu bĩnh, gương mặt có vẻ trẻ con trông ngây thơ không che dấu được cái nét ranh mãnh… còn cặp mắt thì thật là kỳ lạ bây giờ hồn nhiên làm sao… Một điều gì đó xui khiến nàng không khỏi ngưng lại giây lát chỗ đũng quần xà lỏn thằng Bảo….. Trời đất qủy thần ơi…nó còn nhỏ tuổi mà sao chỗ đó lại u một cục vậy… lủng lẳng lòng thòng một khúc… Dung đâu biết rằng thằng Bảo cũng đang quan sát mình…cho đến khi con bé o oe khóc Dung ngước đầu lên không khỏi bối rối vì bị nó bắt quả tang nàng đang soi mói bộ đồ lòng…Dung thừ người quên cả việc đưa tay bế con khi Bảo trả lại cho nàng….Bảo thản nhiên lên tiếng:
– Trời lất phất mưa rồi, chị bế cháu đi hình như nó đói bụng…để em lấy dù che cho chị về.