Dung mặt càng đỏ thêm ấp úng:
– Dạ…là khi lên…giường ảnh chỉ…cho vô…nhúc nhích… một hồi là xong…hổng làm gì khác hết trọi…
-Vậy thôi mà cũng mắc cỡ…có phải muốn nói thằng chồng bây chỉ biết nhét vô nắc hùng hục phải không…?
– Dì này kỳ thấy mồ… dạ… ảnh như vậy đó…
– Tao hỏi thiệt nghe…bộ nó không bóp hay bú vú bây hay sao….?
– Dạ…ảnh có bóp…nhưng làm con đau, nên ảnh thôi không bóp nữa, còn hồi đó tới giờ ảnh hổng có bú….vú con… lần nào hết trơn…
– Cái thằng…thiệt là cù-lần-lửa… sao con không nói nó làm…
– Con hổng dám…sợ ảnh giận…có một lần con mới ghị đầu ảnh vô ngực…ảnh đã đẩy con ra…Dì có cách nào không…làm ơn chỉ con…giờ đang đau quá trời….
Bà Hai Mưa loé lên ý nghĩ….một công hai chuyện….đẩy thằng cháu xáp vô Dung, vừa giúp…cho con nhỏ khỏi đau vú…vừa giúp cái nạn bị Bảo cà-rà kế bên, canh-me không có ai là đè bà liền….Bà Hai liền úp mở nói:
– Cách thì có…. nhưng biết… con có chịu hay không….
– Dạ chịu…
– Dì chưa nói mà con đã chịu rồi….thủng thẳng nghe nói đã…Dì biểu thằng Bảo nó bú cho vú con bớt căng sữa, nó nghe lời dì dữ lắm…dì sẽ dặn nó không được kể chuyện này với ai hết….
Dung không dè cách của dì Hai lại là để cho thằng Bảo….Nàng cúi mặt che dấu mắc cỡ sượng sùng…không những mặt đỏ mà bây giờ hai vành tai cũng ửng đỏ….
– Kỳ thấy mồ….con hổng chịu đâu…
Bà Hai làm mặt nghiêm trang….tố thêm:
– Dì nói vậy tại muốn giúp con thôi, còn thì tùy con…vậy là hết cách…coi chừng sữa ứ đăïc lại thành khối u sau này phải mổ lấy ra à nghen….