Dung là hàng xóm kế bên nhà, mới sanh con đầu lòng được ba tháng nên hay qua hỏi bà Hai về kinh nghiệm nuôi con. Năm ngoái ba má nàng chỉ trong một tháng theo nhau chầu ông bà, nàng mới 18 tuổi nên chới với may nhờ Chiến và bà Hai giúp đỡ, việc ma chay xong xuôi…. nàng chỉ còn lại vỏn vẹn vài chục đồng và nửa lu gạo….nhà cửa vắng tanh Dung sống đơn độc lẻ loi không họ hàng nàng nhận lời lấy Chiến theo cái kiểu hiến thân đền ơn và tìm chỗ nương tựa. Chiến là một thanh niên mồ côi từ nhỏ, xấu trai cục mịch còn nghèo nữa chứ nên không cô nào chịu ưng sống cu-ki gần 37 tuổi, thầm cám ơn ông trời đã thương cho mình lấy được cô vợ trẻ đẹp mơn mởn như tiên giáng trần. Những tinh dịch tồn ứ được bơm ra tối đa trong mấy tuần đầu…bơm phình luôn cái bụng cô vợ. Một tay bà Hai chăm sóc cho Dung từ trong bệnh viện về tới nhà nên đối với bà Hai tuy không nói ra nhưng trong thâm tâm nàng xem bà như mẹ ruột….
Dung bồng đứa con gái lại kế bên bà Hai hỏi nhỏ:
– Vú con sao đau quá dì ơi…nhiều khi đau tới chảy nước mắt luôn…tại sao vậy?
– Tưởng chuyện gì, điều đó là bình thường….bị căng sữa đó mà cho con bú bớt sữa đi là hết đau.
– Nó bú ít quá trời…còn cách nào khác không dì…
Bà Hai cười sằng sặc nói:
– Thì biểu thằng chồng khi nó gần bây bú phụ…
– Ảnh lo làm ruộng tối ngày….
Dung đỏ mặt nói lí nhí:
– Ảnh…ảnh khi gần con thì chỉ ấy….xong rồi thôi hà…
– Chỉ ấy..là làm sao con nói kiểu này dì không hiểu!
– Ấy…là cái đó đó
– Con nhỏ này nói đại ra nghe coi….ấy là ấy cái gì…