Về phòng, chị ngoan ngoãn để cho tôi trói tay chị vào thành giường. Tôi không cầm lòng được nữa. Tôi tự nghĩ: « thôi lỡ rồi thì lợi dụng tình huống thêm một chút xíu cũng không sao, rồi sau đó mình thả cho chỉ về … ». Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường. Cảm nhận điều đó, chị Tuyết hốt hoảng ngẩn đầu lên: – Cái gì … vậy…? Tôi không trả lời, từ từ kéo vạt áo dài của chị sang bên. Một góc bụng của chị phơi ra dưới ánh sáng ngọn đèn mờ. Tôi run run đặt tay lên vùng bụng đó. Hai tay bị trói nhưng chị Tuyết cố nghiêng người qua bên vừa sợ sệt: – Ông làm gì vậy… không được …
Bàn tay tôi vẫn xoa nhẹ bụng của chị, tôi thấy chị nổi da gà. Chị vùng vẫy cố dùng hai chân đạp tứ tung, tôi tránh sang bên cho chị tự do đạp. Sau một lúc, chị mệt đứt hơi, nằm thở hổn hển. Lúc đó tôi lại đến gần để vuốt ve bụng chị. Chị lại cắn răng đạp đá loạn xà ngầu. Trò chơi kéo dài được 5, 10 phút thì chị Tuyết mệt lả người, không còn sức lực nữa. Tôi thừa dịp đặt tay lên bụng chị để nưng niu. Chị Tuyết xuống giọng năn nỉ khẩn trương: – Ông tha cho tôi, tôi hứa sẽ hậu tạ ông.
Tôi vẫn không trả lời và tiếp tục vuốt ve bụng chị. Bàn tay tôi vân vê lưng quần dây thung của chị rồi từ từ luốn dưới dây lưng. Chị Tuyết chợt đổi giọng: – Mẹ cha mầy, đồ du côn du kề, ông Trời sẽ quật mầy chết… Tôi chưa bao giờ nghe chị Tuyết nổi sùng như vậy, lần đầu tiên tôi nghe chị chửi … chị đem ba đời tổ tiên tôi ra mà nhiếc.