Tôi vừa uống cạn ly Coca thì chị Tuyết trở mình thức dậy. Chị ú ớ rồi như vừa nhớ lại mọi chuyện, chị hốt hoảng la lên: – Ủa, cái gì vậy nè trời ơi! Chị càng cuống quýt hơn khi chợt khám phá ra là hai tay mình bị trói ngược lên đầu giường. Chị lại la lên: – Ôi, ai ơi … cứu tôi , cứu tôi … Giọng chị đầy lo âu sợ hải. Tôi im lặng nhìn chị Tuyết vùng vẫy. Tôi không lo, cứ để chị la vì căn nhà này rất xa khu dân cư. Chị Tuyết kêu đến khàn cả tiếng. Tôi khoái chí vì lần đầu tiên nhìn thấy chị Tuyết mất bình tỉnh, không còn nghiêm nghị nữa. Nhìn chị nằm trên giường vùng vẫy, tôi thấy lòng mình rộn rả lên, chị Tuyết mặc một cái áo dài màu xanh, bị nhầu nát vì chị cố lăn lộn … Sau một lúc, chị Tuyết đuối hơi, thở hổn hển không còn sức kêu la nữa. Trông chị thật tiều tụy, nét bàng hoàng lo sợ làm gương mặt chị đổi hẳn đi. Tôi tự nghĩ: « như vậy cho chị hết khoát lát, đố chị giữ được ý tứ! » Chị Tuyết rên rỉ: – Có ai đó không? cho tôi miếng nước, khát quá … khát quá. Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra. Chị Tuyết ngước đầu lên nghe ngóng rồi run run hỏi: – Có ai đó không? Tôi cố trầm giọng xuống: – Chị muốn gì? Tôi lo lắng không biết chị có nhận ra tiếng của tôi không … – Ông ơi, cho tôi xin một ly nước. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy một ly nước cầm đưa tận tay chị. Chị Tuyết quờ quạng chụp lấy ly nước uống ngon lành. Tôi đứng thật gần chị, nhìn chị mà thấy thật hả dạ: « chị ơi, bây giờ chị hết lên mặt với tui, hết còn làm bà giáo đạo mạo dạy đời cho tui! » . Chị Tuyết khóc thút thít hỏi: – Ông ơi, tại sao tôi lại vào hoàn cảnh này? ông làm ơn nói cho tôi biết, tôi năn nỉ ông. Tôi dọa: – Tụi tôi bắt cóc chị để đòi tiền chuộc, nếu gia đình chị không đưa thì tụi tôi giết chị. – Tôi lạy ông, nhà tôi đâu có tiền gì đâu. Mấy ông tha cho tôi.