Đạt co rúm người không còn kèm chế nởi. Con cặc giật liên hồi, căng ra bắn mạnh tinh khí vào lồn đứa cháu ngây thơ từ nay không còn trinh trắng nũa. Diễm rướng người hai mông không chạm giường miệng rên rỉ trong mơ loạn. Ai mà biết cháu thức hay đang mơ?
Sau đêm hôm đó cháu Diễm gặp Đạt cứ ngó đi chổ khác cháu mắt cở hay giận có trời mới biết. Đạt thì không những chẳn thấy hối hận gì lại tỏ ra mê Diễm hơn. Hằng ngày hai cậu cháu vẩn đụng mặt nhau nhưng cứ tránh nhìn vào mắt nhau. Không biết D nghĩ gì riêng cậu Đ thì hay nhìn vào ngực vào mông cháu và cứ nhớ đến hôm ấy và con cu trong quần lại muốn ngóc lên!
Chuyện phải đến trước sau gì rồi cũng xảy ra. Tết đến ngoại nghỉ hàng và quyết định cùng với mấy người bạn đi Châu Đốc lễ Phật dỉ nhiên là Đạt không đi còn Diễm được bà cho đi. Trong mâm cơm bà thông báo quyết định trên và yên chí Diễm sẽ nhảy cửng lên mùng rở nhưng lạ thay cháu quyết định ở nhà viện lý do không thích đi ghe sợ ói rồi lở bị bịnh cực cho bà về lại không đi học được. Bà chừng như cũng muốn được tự do một chuyến nên chẳn lôi thôi thắc mắc gì thêm và bửa cơm chấm dứt một cách yêm đềm như moi ngày.
Về phòng Đạt tuy rất vui nhưng cứ thắc mắc không biết thực sự D sợ sông nước hay vì lý do gì khác. Đat thấy tự tin khi cho rằng Diễm muốn ở nhà với cậu.
Hôm nay chỉ còn hai cậu cháu ở nhà mà lại là mùng năm tết. Bà đi, nhà cửa trở nên vắng lặng. Hai cậu cháu như đang chờ một cái gì.. hình như là chờ trời tối. Đạt nghĩ hôm ấy mình làm lén làm đại tuy sung sướng tột độ nhưng cảm thấy mặc cảm như là đã ăn trộm, dù bán tín bán nghi đã có sự đồng tình của cháu Diễm. Hôm nay phải làm sao để biết sự thực mới được.
Sự ham muốn được đụ Diễm lần nữa cọng với sự lo lắng sợ Diễm mét với ai đó thì chỉ có bỏ nhà mà đi!