Nó nhấn nút “Stop” và thản nhiên nhìn cơn sốc trên mặt của dì nó…
-“Đưa ngay nó cho tao!”
Dì nó nhảy bổ lại chỗ nó ngồi. Nhưng nó đã nhanh nhen tránh ra chỗ khác. Không có cách nào có thể cướp được cuốn băng trong tay nó. Và dì nó cũng thừa hiểu điều đó.
Trước khi dì nó kịp nói tiếp, nó nói:
-“Cũng như lần trước cháu trả dì bức thư thôi. Lần này dì chỉ cần làm theo vài đièu cháu yêu cầu thì cháu sẽ đưa cho dì cuộn băng này ngay!”
“Tao không thể bị mày uy hiếp như thế này được, đồ chó chết!”
-“Tôi muốn dì lại đây, cởi quần áo ra cho tôi!” Nó đột ngột đổi giọng.
“Không!Không!Không bao giờ!” Dì nó quát lên.
Ngay lúc ấy có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Dì cứ nghe máy đi, tôi cũng chẳng có việc gì phải vội cả!”
Dì nó chạy vội về phòng, nhấc máy. Nó nghe thấy dì nó nói: “Vâng, anh à. Có việc gì thế? Em đang bận chút việc.”
Hoá ra là chú nó. Nó nhấc khẽ ống nghe. Nó thấy chú nó hỏi thăm dì nó, nói mọi việc vẫn tốt…Sau đó chú nó để lại địa chỉ và số điện thoại cho dì nó để nhỡ có việc gì còn liên hệ, sau đó thì cúp máy. Nó nghe tiếng chân của dì nó bước về phòng nó. Vẻ mặt dì nó thật lo lắng, hoảng sợ.
Nó ngồi trên giường, hướng về phía tủ quần áo và nói: “Lại đây dì, lại cởi đồ ra cho tôi đi! Rồi tôi sẽ trả dì cuộn băng.”