Cứ thế. dì nó đọc hết bức thư. Và sau khi kết thúc, nó để dì nó cướp lấy bức thư trong tay.
Dì nó chạy vội vào phòng để đốt bức thư, vừa đi vưa ngoái cổ lại nói với nó:
“Đấy, mày đi mà nói với mọi người! Sẽ chả có ai tin mày nếu mày không có cái này! Đồ chó chết khốn nạn!”
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, thò tay vào túi. Nó rút ra chiếc cat-set mini mà nó đã giấu sẵn từ lúc trước và nghe lại thử xem chất lượng của cuốn băng có tốt không. Tất cả đều thật tuyệt vời. Giọng của dì nó nghe rõ mồn một. Chất giọng lại hơi run run như bị kích động. Điều đó càng làm cho cuốn băng có vẻ thực hơn.
Nó làm một vài công việc cho đến chiều tối. Nó đi tắm và chuẩn bị một số thứ cho bước tiếp theo của kế hoạch của nó. Bước này sẽ diễn ra trong phòng của nó.Chắc dì nó đã đốt bức thư vì nó ngửi thấy mùi khét của giấy cháy bay ra từ trong phòng. Dì nó tránh mặt nó đến tận 6h tối.
Nó cứ để cửa phòng mở và chỉ mặc một chiếc quần short, áo phông khi dì nó bước qua cửa phòng của nó để đi xuống nhà. Dì nó đứng chống nạnh ở cửa và nói với nó:
“Rồi tao sẽ cho mày biết tay, thằng khốn nạn bệnh hoạn!”
Nó đang ngồi trên giường. Nó nhìn thẳng vào mắt dì nó, tay cầm chiếc cat-set và nhấn vào nút “Play”. Giọng dì nó vang lên trong cat-set: “…Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu…”