– “Đi thôi!”.
Tiếng nói của dì nó cắt ngang dòng suy nghĩ làm nó hơi giật mình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi vào trong xe.
Sau khi về đến nhà và cất đồ đạc xong, dì nó chỉ cho nó nhà bếp và cái tủ lạnh, bảo nó tự làm đồ ăn tối rồi đi đâu mất. Nó ăn qua loa rồi lên phòng đi nghỉ. Nó cũng chẳng gặp dì nó cho đến tận sáng hôm sau.
– “Cường ơi…” “Mày đến đây để đi nghỉ mát hay làm việc đấy mà ngủ giờ này vẫn chưa dậy?”
Nó vội vàng bật dậy chạy ra khỏi phòng, vừa dụi mắt vừa nói:
“Cháu dậy lâu rồi đấy chứ” “Bây giờ làm gì hả dì?”
-“Lên trên phòng xép tầng mái mang hết mấy cái thùng cac-tông đựng những đồ linh tinh để đem đi bỏ, nhanh chân nhanh tay lên!”
– “Vâng!”
Rủa thầm trong bụng, nó lại vội vàng chạy lên trên phòng mà dì nó đã chỉ. Nó lịch kich bê mấy cái hộp chó chết đó xuống nhà cho nhanh chứ không thì chết nóng. Luống cuống thế nào mà nó lại tuột tay làm rơi mất một thùng. Những đồ vật linh tinh trong hộp đổ hết cả ra ngoài. Nó sợ dì nó la nên vội vàng nhặt hết đồ cho lại vào trong thùng. Bỗng nó thấy trong đống đồ linh tinh đó lòi ra một chiếc phong bì đã hơi ngả màu. Tên người gửi là dì nó. Tên người nhận là ông Mạnh-người yêu cũ của dì nó- nó cũng biết ông này. Hình như bây giờ ông này cũng làm chức gì đó to lắm trên thành phố. Nó bóc vội phong bì ra xem qua thì thấy ngày gửi cách đó 12 năm. Nó không dám sem mà đút vào túi quần để tối đọc. Nó chỉ mong ngày hôm đó sớm kết thúc đẻ nó được nghỉ ngơi và đọc trộm xem dì nó đã viết những gì trong bức thư. Nó cũng không hiểu tại sao lá thư đó dì nó đã viết rồi lại không gửi.