Nó thò tay xuốngkhuy quần soóc của dì nó. Bất chợp dì nó đưa tay ra ngăn lấy tay của nó lại:
“Cường ơi; xin đừng…ngừng lại ngay đi!”
Nó lờ đi. Nó hất tay của dì nó ra và tiếp tục công việc. Nó đã mở được chiếc khuy. Nó nắm lấy cái khoá và với một sự hài lòng”zzzzzzzz”, kéo tuột nó xuống dưới.
Chiếc quần lót màu đen và cũng rất mỏng của dì nó hiện ra. Nó thấy thấp thoáng một vài sợi lông đen…Người nó như mê đi…Nó từ từ kéo nhẹ chiếc quần qua hông của dì nó, tụt nó xuống tận chân.
“Nào, bây giờ hãy bước ra khỏi cái quần của dì đi!” Nó nói với một giọng thì thào.
Dì nó bước sang một bên như bị mộng du. Và đó! Bà dì xinh đẹp của nó đứng trước mặt nó-chỉ với áo lót và quần xi-líp. Nó cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường.
“Bây giờ thì quay lưng lại!”. Nó ra lệnh, và dì nó chậm chạp làm theo.
Nó với tay tới cái móc của chiếc cooc-xê. Một cái tem lộ ra: “38DD”. Nhưng nó chợt dừng tay. Nó hối hận? Không, nó chỉ nghĩ rằng mình cũng cần phải sẵn sàng khi dì nó đã sẵn sàng. Nghĩ thế nên nó vội tuột chiếc quần và cái áo phông mà nó đang mặc trên người ra. Nó biết dì nó không biết là nó đang làm gì, bởi vì dì nó đứng quay lưng lại phía nó.
Xong việc, nó lần tay tới cái móc áo con. Dì nó rùng mình như thể đang bị gí một cục đá vao lưng. Nó luồn hai ngón tay vào cái móc. Một tiếng “tách” khẽ-chiếc móc đã được tháo ra. NHưng cái cooc-xê không rơi xuống như nó nghĩ. Quái là! Đây là áo quây không dây cơ mà! À! Thì ra là dì nó đã đưa cả hai tay lên giữ lấy, không cho cái áo rơi xuống-như một bản năng tự vệ cuối cùng.