“Đừng; xin đừng làm thế; làm ơn xin đừ.ư.ng” Dì nó bật lên tiếng nức nở van xin.
“Ồ được, tôi sẽ không gửi đâu, nhưng…”
“Mày còn muốn tao làm gì nữa hả đồ khốn kiếp? Làm gì? Làm gì? Làm gì?” Dì nó gào lên với giọng điệu của một người đang bị kích động tột cùng.
Vẫn giữ một vẻ mặt bình thản, nó nhỏ nhẹ:
“Hôm qua dì đã cởi quần áo cho tôi. Hôm nay, đến lượt tôi sẽ cởi cho dì!”
“Caaaáiii gìiiiiiiiiii” Dì nó lắp bắp “Không! không đời nào! Tao là dì ruột của mày cơ mà! Mày không thể nhìn thấy tao trần truồng được!”
“Một là thế, hai là tôi sẽ gửi mấy cuốn băng này đi. Tuỳ dì chọn!”
“Tao sẽ bảo là mày cưỡng ép tao; Mày hiếp dâm tao. Khi đó mày sẽ là người gặp rắc rối chứ không phải là tao đâu.” Dì nó trả lời.
“Mình bắt buộc phải cho “con mồi” này tê liệt hoàn toàn mới được!” – thoáng nghĩ một lát như thế rồi nó lần tay xuống gối, lấy ra một cuốn băng cat-set và một tờ giấy-không, đúng ra là một bức thư. Chỉ cần nhìn thoáng qua là dì nó hiểu ngay ra sự việc: Nó đã giữ lại tất cả bằng chứng. Và dì nó biêt dì nó đã là người thua cuộc. Mọi sự kháng cự của dì nó đều đã bị bẻ gãy. “Thằng lỏi con ranh ma khốn nạn!”-dì nó nghĩ.
“Nào, bây giờ hãy cởi đôi dép xăng-đan của dì ra và lại đây với tôi!”
NÓ ngồi xuống giường và dì nó từ từ cúi xuống dưới chân mình. Dì nó tháo cái khoã buộc dép ra, hất đôi dép ra khỏi chân và bước về phía nó-cứ như thể bước lên giá treo cổ.