_ Ừ, vậy ra ăn canh đi cháu, ở quê chỉ có thế này thôi chứ không được ăn phở như trên Hà Nội đâu nhỉ.
_ Đâu, cháu toàn nhịn ăn sáng rồi đi học, mấy khi cháu ăn phở.
Em ngồi ăn với mợ và thằng em, bà em thì sửa soạn để đi chùa ( vì hôm ấy là ngày rằm ). Ăn xong mợ mang bát đũa ra sân giếng để rửa, em cũng theo ra luôn để tránh con chó đang gầm gừ. Mợ thì rửa bát, em rửa mặt bên cạnh.
_ Buổi sáng ở quê không khí thoáng thật, khác hẳn với trên HN.
Mợ bảo:
_ Ừ, nhưng ở quê bây giờ buồn lắm, thanh niên đi hết lên thành phố làm rồi.
_ Dạ vầng.
_ Múc hộ mợ thùng nước.
_ Dạ.
_ Được chưa mợ?
_ Ừ đủ rồi.
Em ngồi xuống đối diện với mợ, thì mợ nói tiếp:
_ Đêm qua cháu làm mợ sợ hết hồn, cứ tưởng trộm.
Em đang không định nói truyện đêm qua cứ để quên cho xong thì mợ ấy tự dưng khới ra nên em cũng hơi ngại.
_ Vậy hả mợ? Nhưng mợ đừng kể cho ai nhé, cháu xấu hổ lắm.
_ Có gì mà xấu hổ. Mợ cười bảo.
_ Mà mợ cũng làm cháu sợ, tự nhiên mợ dang tay ra ôm cháu, làm cháu hơi bất ngờ.
_ Mợ tưởng thằng Tr muốn vào giường trong ngủ với mợ, mà lúc ấy mợ cũng chưa tỉnh hẳn.
Hai mợ cháu im lặng một lúc thì em nói:
_ Đáng lẽ đêm qua cháu không định lay mợ dậy đâu.
_ Sao thế? Mợ nhìn em cười hỏi.
_ Vì nhìn mợ lúc ấy cháu thấy ngại quá. Em vừa nói vừa cúi xuống đất.