_ Thế cháu nhắn tin cho mợ nhé, nhưng mợ phải trả lời đấy.
_ Ừ thế cũng được, mợ dập máy đây.
_ Dạ vâng cháu chào mợ, nhớ quá đi mất.
_ Nỡm!
Sau khi hẹn được mợ nên trong lòng cũng thấy bớt chán. ” Chẹp, đúng là cái vùng quê, buồn như chấu cắn “.
_ Chú M ơi, dậy đi trời tối rồi.
_ À ờ, mày dậy rồi à. Thím đi đâu rồi?
_ Cháu không biết, cháu cũng vừa dậy xong.
Ngồi xổm trên ghế, vừa ngáp vừa vê vê điếu thuốc lào chú tôi lại hút xòng xọc.
_ Mày ăn cá nấu không?
_ Ăn gì cũng được nhưng cháu không uống rượu nữa nữa đâu. Đau hết cả đầu.
_ Mẹ bố tổ sư, không biết đi đâu mà đi suốt ngày giờ còn chưa về nấu cơm!
_ Chắc thím đi làm, chú cáu làm gì.
_ Làm gì? Chắc lại la cà ở đâu.
Hai chú cháu ngồi trong bóng tối thi nhau đập muỗi, nhiều muỗi kinh khủng cứ vo ve quang mặt, không chịu được tôi ra hè hóng mát.
_ Nhà gì mà lắm muỗi thế không biết. Chú tôi càu nhàu.
_ Ra đây ngồi cho mát chú.
_ Ờ. Chú tôi mang cái điếu bát ra hè ngồi nói chuyện linh tinh với tôi. Ngồi được một lúc thì thím tôi về, chú tôi gắt luôn:
_ Mày đi đâu giờ này mới về, không định nấu cơm à? Ông lại cho cái bát vào đầu bây giờ.
_ Cái ông này khiếp thế. Tôi đi bào cỏ lúa.
_ Xuống bếp nấu cơm.
_ Rồi. Thím tôi ra bể nước rửa chân tay rồi đi vào bếp.