_ À, chú đừng mua rượu nhé, cháu không uống đâu.
_ Được rồi.
Tuy đã dặn như thế, nhưng lúc chú tôi về đã thấy hai chai rượu trên tay rồi:
_ Cháu đã bảo là cháu không uống rồi mà chú mua về làm gì.
_ Cái thằng, ăn tiết canh mà không uống thì ăn làm gì.
_ Tiết canh gì thế chú?
_ Tiết canh vịt, mày ăn bao giờ chưa?
Vừa nói chú vừa đi xuống bếp, một lúc sau đi lên đặt hai chai rượu lên bàn:
_ Đi đâu mà lâu về thế không biết?
_ Thím hả chú?
_ Ờ, đi chợ từ sáng giờ còn chưa về.
_ Chắc thím có việc.
Vừa lúc ấy thì thím tôi đạp xe vào đến sân thì chú tôi chửi:
_ Mày đi đéo đâu mà bây giờ mới về?
_ Tôi bận tí việc. Thím tôi trả lời.
_ Cháu chào thím. Thím nhìn vào trong nhà ngạc nhiên rồi nói:
_ Ơ H về đấy à, về hôm nào đấy cháu?
_ Cháu mới về được mấy hôm.
_ Thế bố mẹ cháu về không?
_ Bố mẹ cháu không.
Chú tôi gắt:
_ Thôi cô đừng đứng đấy nữa, xuống bếp làm cho tao con vịt. Tiết đừng có luộc để tí tao đánh tiết canh.
_ Được rồi.
Thím vừa trả lời vừa đi xuống bếp. Sau bữa ăn tôi say quá nên lăn ra ngủ không còn biết trời đất gì nữa. Lúc tỉnh dậy vẫn thấy đầu lâng lâng, nhìn ra ngoài thì trời tối mất rồi, nhìn sang giường bên kia chú tôi vẫn đang ngủ. Ra ghế ngồi tôi xoa hai bàn tay lên mặt rồi thở dài ” tối thế này thì còn lên kia thế nào được nữa, chán quá “. Tôi giở điện thoại ra định gọi cho mợ thì lại không biết số nên đành gọi lên Hà Nội.