_ Này lại đây anh cho xôi gấc này. Ăn đi em.
Thằng nhóc tiến lại gần từ từ rồi chìa tay ra, em đặt nắm xôi đang ăn dở vào lòng bàn tay dính đất của nó:
_ Sao tay em bẩn thế, ra giếng rửa tay đi rồi vào ăn.
Chả nói chẳng rằng nó cướp luôn nắm xôi trên tay em biến thẳng ra đứng ở ngoài sân. Bà em thấy thế cười như nắc nẻ, em cũng chỉ mỉm cười, vừa buồn cười vừa thấy thương chúng nó mà nghĩ lại tuổi thơ của mình cũng chả khác bọn này là mấy. Thằng Tr chạy ra ngoài theo lũ trẻ thì mợ gọi:
_ Đi chơi nhớ trưa về ăn cơm đấy!
_ Dạ.
_ Bọn nó chơi ở đâu thế bà.
_ Chắc lại ra sân kho.
Em đứng lên vươn vai:
_ Ái chà, ăn no quá, cháu ra hè ngồi cho thoáng.
Em ngồi ở đầu hè sát với cửa buồng của mợ giở điên thoại ra nhắn tin cho thằng bạn. Ngồi một lúc thì thấy một bà lão lệnh khệnh đi vào sân gọi:
_ Bà D có nhà không đới. ( Giọng ở quê hơi ngọng, ” đấy ” thành ” đới ” ).
Em đứng lên chào:
_ Cháu chào bà, mời bà vào chơi, bà cháu đang ở trong nhà đấy ạ.
_ Ờ, mày là con thằng nào mà tao thấy lạ thế nhỉ.
Bà em trong nhà đi ra cửa bảo:
_ Con cái M mới ở trên Hà Nội về đây chơi.
_ À thế ra mày là con mẹ M hả?
_ Dạ vâng ạ. Em trả lời.
_ Khiếp lớn thế nhỉ. Lấy vợ chưa cháu?
_ Dạ cháu còn lâu, cháu vẫn đang đi học bà ạ.
_ À thế à.