_ Dạ tí nữa cháu xuống bà ạ! Giả vờ như chợt nhớ ra điều gì em bảo:
_ Chết, tí nữa thì quên việc quan trọng.
Em lục túi lấy ra cái phong bì đưa cho bà:
_ Bố mẹ cháu có biếu bà ít tiền để bà mua quà sáng. ( Mải lo nghĩ về âm mưu, kế sách để được phang mợ nên tí em quên việc này ).
_ Gớm, lần nào về cũng biếu tiền.
Em cười xòa:
_ Thế xuống dưới ấy luôn hay ăn cơm trưa xong mới xuống.
_ Dạ, chắc cháu xuống luôn.
_ Bây giờ xuống luôn thì chắc là chú thím ấy không có ở nhà đâu, cháu phải đợi đấy.
_ Dạ vâng.
_ Nhớ là chiều lại lên đây mà ngủ, về chơi với bà cơ mà.
_ Ây dà, cháu cũng không biết nữa, để xem sao đã bà ạ.
_ Xem gì nữa, xuống đấy thắp hương rồi ăn với chú bữa cơm, chiều lên đây.
Em ưỡn người ra sau không nói gì:
_ Thế hôm nay H về dưới nội à? Mợ em đi lên nhà hỏi.
_ Dạ vâng. Em ngồi dậy trả lời.
_ Thế cháu ăn sáng đi rồi đi. Bà em giục.
_ Cứ từ từ bà ạ, mới có 8h. Em nhìn đồng hồ rồi bảo.
Đang ngồi nhai xôi thì thấy mấy đứa trẻ con trông nhếch nhác mỗi đứa đi một chiếc xe đạp được xuất xưởng từ thế kỷ trước. Đứa nào mặt mũi cũng lem luốc, da đen đen, tóc tai thì ngả vàng vàng do bêu nắng nhiều. Có thằng nhóc chạy vào trong nhà đứng ở cửa ra vào, chắc là thấy em nó lạ nên cứ đứng nhìn em, em cũng nhìn nó thì thấy trong lỗ mũi của nó chảy ra thứ nước màu xanh đặc sánh, chảy xuống gần đến cằm thì ” Sịt “, cái thứ nước ấy lại chui tọt vào mũi nó. Khiếp thật, tí thì em nôn, mẹ nó mình đang ăn mất cả ngon. Em vẫy tay gọi nó: