_ Được rồi ra đi ông tướng.
Em bước ra đi theo mợ, vừa đi vừa nói:
_ Mợ đừng gọi cháu là ” ông tướng ” nữa, nghe mất cảm xúc.
Mợ liếc nhìn em nói lí nhí:
_ Đè đầu cưỡi cổ người ta ra không gọi là ông tướng thì gọi là gì nữa?
_ Đâu mà ” đè đầu cưỡi cổ ” . Cứ mợ cháu như bình thường đi mợ ạ. Mà cháu biết mợ cũng sướng bỏ sừ đi còn giả vờ. Mợ rửa chim cho cháu nhé ( Em đế thêm ). Mợ em liếc em mỉm cười.
_ Vào trong đó lại đè mợ ra như đêm qua chứ gì, thôi ra sân giếng mà rửa. Mợ còn phải thay cái quần nữa, ướt hết rồi khó chịu quá.
_ Chẹp, thôi cũng được.
Mợ em lên nhà lấy cái quần khác, còn em thì đành rửa thằng nhỏ ở sân giếng. Rửa xong em đi lên nhà thấy bà vẫn đang ngồi bế đứa bé, còn thằng Tr đang nằm trên giường tay ôm khư khư lấy trùm nhãn.
_ Làm gì mà lâu thế cháu, lại mà ăn sáng đi.
Em giật mình tim đập thình thịch:
_ Dạ cháu đi vệ sinh, với cả xem cái chuồng lợn. Lợn cũng sắp xuất chuồng rồi bà nhỉ?
_ Gần tháng nữa mới xuất được.
_ Được giá không bà?
_ Ôi xời, cũng chả được là bao. Bảo chúng nó làm đôi lợn nái về nuôi cho nó đẻ có chịu đâu.
_ Dạ vầng.
_ Tí nữa cháu có xuống dưới nhà thăm chú không?
” Úi, bỏ mẹ. Từ hôm mình về đã 2 ngày rồi mà chưa về nhà nội. Ông bác mà biết thì có mà bỏ mẹ, chắc không cắm rễ ở đây lâu hơn được “. Em nghĩ thầm: