Mợ em lồm cồm ngồi dậy một tay thì mợ ấy che vùng âm hộ, một tay thì mặc quần, em hỏi:
_ Mợ sao vậy, sao phải che, đằng nào cháu cũng nhìn thấy hết rồi mà.
_ Không che sao được, nó cứ chảy ra ngoài đây này, ghê quá đi mất.
_ Để cháu giúp mợ.
Em giúp mợ mặc quần áo, còn mợ lấy cả hai tay che chỗ âm hộ của mợ lại. Măc xong mợ chùi cả hai tay vào quần rồi mở tủ lấy bộ quần áo khác, rồi nhè nhàng mở đi ra ngoài. Em đi theo luôn:
_ Đi theo mợ làm gì, măc quần áo vào rồi đi ngủ đi.
_ Cháu cũng cần phải rửa chim nữa mà mợ.
_ Thế mặc quần vào, cứ trần truồng như thế này mà đi ra à. Ai nhìn thấy thì chết.
_ Ui xùi, đêm hôm khuya khoắt thế này làm gì có ai mà nhìn, mà trời đen như mực thế này.
Em theo mợ vào nhà tắm, em bảo mợ:
_ Mợ bật đèn lên đi.
_ Thôi xấu hổ lắm.
_ Ôi trời, có phải lần đầu cháu nhìn mợ đâu mà xấu vừa. Vừa nãy còn cho cháu ” ấy ” cơ mà. Bật đi mợ.
_ Công tắc đèn sau cánh cửa ấy, cháu bật hộ mợ, tay mợ đang ướt.
Em vừa bật công tắc đèn lên thì thấy mợ đang quay mặt vào góc tường tay cầm vòi hoa sen xả nước vào âm hộ, tay kia thì kỳ cọ. Em liền cúi mặt xuống nhìn thì mợ ấy bảo:
_ Có gì mà nhìn, vừa nãy nhìn chưa chán à.
_ Thế nào mà lúc nào cháu cũng chỉ muốn nhìn bướm của mợ thôi. Mợ quay ra đây cho cháu xem nào.