_ H buồn ngủ chưa?
_ Dạ cũng hơi hơi. Em vươn vai ngáp một cái rồi trả lời.
Mợ em ngồi dậy tắt tivi, em cũng đứng dậy vén màn đinh gẹm màn thì mợ em bảo:
_ Xong chưa để mợ tắt đèn.
Giả vờ như chợt nhớ ra điều gì:
_ Ấy mợ, khoan đã. Em bước xuống tiến lại gần mợ nói thầm gần tai mợ.
_ Nếu đêm nay cháu buồn đi vệ sinh thì cháu lại gọi mợ dậy nhé.
Mợ nhín tôi mỉm cười lém lỉnh :
_ Ừ! được rồi. Cái tiếng ” Ừ ” của mợ em rất khó diễn tả cho các bác hiểu.
Em hí hửng bước lên giường nhưng không quên con di động thủ sẵn trong tay. Vừa đặt lưng xuống giường thì mợ em tắt đèn. Không gian ngôi nhà chìm trong bóng tối, chắc chỉ có em là vẫn thao láo đôi mắt nằm chờ đợi thời điểm để hành động. Thỉnh thoảng em lại giở điện thoại ra xem giờ và rất sốt ruột, nằm im mà tim đập thình thịch, bụng lo ngay ngáy không biết sự viêc có thành hay thất bại. Em cũng lo lắm, nhưng nghĩ lại lời nói và thái độ của mợ sáng nay nên em tự an ủi mình ” chăc là được thôi hơ hơ “.
Đợi mãi rồi cũng đến hơn 1h sáng, đã đến lúc rồi he he. Em nghĩ thầm rồi nhẹ nhàng em bước xuống nền đá hoa, đấu tiên em thở rất từ từ rồi không bật đèn điện thoại, em mò bằng tay đến cửa buồng rồi tiến sát đến giường chỗ mợ em nằm. Em nìn thở rồi quỳ xuống trên hai đầu gối cố căng mắt nhin xung quanh, nhưng chả nhìn thấy gì cả. Em giở điện thoại ra bật đèn nhưng lại soi xuống nền đá, do phản xạ từ nền đá nên văn buồng có ánh sáng hơi mờ nhưng đủ cho em nhìn thấy bên trong chiếc màn tuyn màu trắng. Mợ em đang nằm ngủ, hai chân duỗi thẳng, tay đặt lên chán hơi che đi đôi mắt, tay còn lại đặt lên bụng. Em không biết mợ ngủ thật hay giả vờ nữa, nhưng đã tiến đến như thế này rồi thì ” phóng lao đành phải theo lao ” thôi. Để chắc chắn hơn em khẽ lay nhẹ vào vai mợ và lí nhí gọi: